Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 314



Lãng Dữ nhìn chằm chằm cô ta, mặt bình tĩnh: “Nhân lúc tôi vẫn chưa tấn công trước, mau biến đi.”

Yêu nữ không muốn đi, cô ta lơ lửng giữa không trung rồi cười the thé vài tiếng, tựa hồ muốn báo thù việc Lãng Dữ hấp thu lão Quỷ, cô ta hung ác nói: “Cậu cầu phúc vì cô gái kia, có biết vì sao cô ta vẫn chưa hồi sinh không?”

Lãng Dữ khẽ giật mình.

Nguyệt

Yêu nữ đột nhiên xích lại gần: “Bởi vì suy nghĩ của cậu không đủ thuần khiết, cậu thích cô ta, cậu khẩn cầu cô ta hồi sinh là vì muốn ở bên cạnh cô ta, làm những chuyện như vậy…”

Nói xong, khuôn mặt yêu nữ bỗng nhiên biến thành dáng vẻ của Thích Mê, gương mặt thanh tú cười quỷ dị, cô ta ép thân thể mềm mại sát vào Lãng Dữ, dùng ngón tay lướt nhẹ qua yết hầu của cậu, ngay cả giọng nói cũng đổi thành giống Thích Mê.

“Thừa nhận đi, cậu muốn cô ta hồi sinh là vì muốn cô ta làm những chuyện như vầy, vừa vặn tên quỷ kia cũng ở trong cơ thể cậu, không bằng chúng ta...”

Lời còn nới chưa hết, Loan Điểu trực tiếp vụt ra từ trong bụi cây bên cạnh, tấn công cô ta.

Lãng Dữ không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm cô ta: “Cô cũng xứng với dáng vẻ của chị ấy sao? Cút!”

Đùng!

Yêu nữ hóa thành tro bụi bay đi.

Bụi mù mịt tỏa khắp nơi, đôi mắt của Lãng Dữ trở nên bất thường, cậu biết rõ yêu nữ cố ý lưu cây gai này trong đáy lòng của cậu, vì trả thù cho lão Quỷ, cũng như trả thù cậu.

Cho nên cậu không vội vàng về miếu thờ, mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, thẳng cho đến khi giải tỏa được hết mớ hỗn độn trong đầu mới đứng dậy, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh ngày xưa.

Cậu khẽ đẩy cửa miếu thờ, nhìn Thích Mê đang ngủ say.

Một trăm năm ròng rã, cô vẫn ở dáng vẻ lúc mười chín tuổi, dưới ánh đèn cầu phúc, thân thể tan nát kia dần tràn đầy tươi mới, như người đang sống sờ sờ ngủ say, chỉ còn chờ cơ hội, cô sẽ có thể sống lại.

Lãng Dữ nhắm mắt lại, tiếp tục cầu nguyện cho cô.

*

Một tháng sau, Thích Mê thật sự đã hồi sinh.

Trước đó một giây Lãng Dữ còn mơ thấy Thích Mê vẫy tay tạm biệt với cậu, một giây sau, cậu mở to mắt, cơ thể tươi sống kia trong miếu thờ đã không thấy, thật sự đã hồi sinh ở nơi nào đó trên thế giới mênh m.ô.n.g này.

Tám trăm ngọn đèn cứ như vậy mà bị dập tắt.

Đôi mắt Lãng Dữ sáng lên, đầu ngón tay khẽ vuốt bệ đá lạnh lẽo, không biết có phải lúc Thích Mê rời đi không cẩn thận hay không mà đã làm một mảnh đá rơi xuống bên cạnh bệ đá khắc hoa.

Cậu nhặt lên, vốn muốn tới thần điện một chút để xác nhận xem có phải Thích Mê đã thuận lợi hồi sinh rồi hay không, lại không ngờ tới lúc quay về mặt đất một lần nữa phát hiện… Thần điện đã không thấy.

Chỉ còn một mảnh bầu trời xanh thẳm.

Không có thần điện, không có nữ thần, thứ duy nhất còn lại chính là miếu thờ mà cậu xây dựng cùng mảnh đá hoa rơi xuống trong lòng bàn tay.

Lãng Dữ cụp mắt, đầu ngón tay miết nhẹ mảnh đá hai lần. Từ nay về sau, hòn đá nhỏ này sẽ được cậu buộc vào cổ tay bằng một sợi dây đỏ vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chỉ vì kỷ niệm, cũng vì tưởng niệm.

*

Vũ trụ vô tận, Lãng Dữ vốn cho rằng duyên phận của hai người đã bị cắt đứt, không ngờ dưới cơ duyên tác hợp cậu trở thành Chánh án tại một tổ chức, khiến cậu một lần nữa gặp Thích Mê.

Khi tổ chức mới được thành lập, công việc đầu tiên của cậu chính là đến thế giới vô thực giải quyết vấn đề người chơi vượt quá giới hạn cùng g.i.ế.c c.h.ế.t giám sát căn cứ. Cậu mở cửa chính căn cứ ra, bóng dáng sớm đã khắc sâu trong đáy lòng vội vã không kịp chuẩn bị xuất hiện ở trước mặt cậu.

Bên trong phòng tràn ngập sương mù.

Thích Mê hơi quay đầu lại, mắt trái sáng như sao trời, lẻ loi một mình đứng giữa đống t.h.i t.h.ể chất đầy phòng, biểu cảm quật cường lạnh lùng.

Lãng Dữ đưa tay ngăn thủ hạ đang muốn xông lên, chỉ nhìn cô.

Kiềm chế cảm giác vui sướng sau khoảng thời gian dài không được gặp, cậu nhỏ giọng phân phó Zero: “Mang tư liệu của Thích Mê đến đây cho tôi.”

Zero không hỏi nhiều, mở kho số liệu ra, đưa hình ảnh đến trước mặt cậu.

Trên đó viết nguyên nhân Thích Mê tiến vào trò chơi bởi vì muốn tìm kiếm thần điện.

Trong khi cậu đang cẩn thận quan sát, một con d.a.o sáng chói trực tiếp đánh tới.

Phát hiện Thích Mê đang vung đao tấn công, Lãng Dữ ra lệnh cho thủ hạ biến mất, còn mình thì dùng kỹ năng [Biến thân] ngụy trang thành một con mèo đen.

“Meo~” Cậu khéo léo nằm trên mặt đất, ngọt ngào kêu một tiếng với cô, đôi mắt lưu luyến dịu dàng.

Đã lâu không gặp, em rất nhớ chị.

Bước chân Thích Mê dừng lại, sau khi phát hiện là con mèo thì thu đao, nhìn chằm chằm hai giây rồi lạnh lùng quay người, sải bước đi ra khỏi căn phòng.

Lúc cô đang gọi ra hệ thống chuẩn bị rời đi, cô nghe thấy một âm thanh dịu dàng nhưng xa lạ vang lên bên lỗ tai:

“Đừng tìm thần điện nữa, rời khỏi nơi này, sống thật hạnh phúc.”

Cô quay đầu nhìn, ngoại trù sương mù dày đặc thì không có bóng người nào khác, cô như có suy nghĩ gì đó mà thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi cửa rời đi.

Lãng Dữ khôi phục lại dáng vẻ thiếu niên, biểu cảm trên mặt vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Mừng rỡ chính là quanh đi quẩn lại, duyên phận của cậu và Thích Mê vẫn chưa cắt đứt.

Lo lắng chính là, cậu sợ bản thân sẽ mất khống chế mà tiếp xúc quá gần với cô.

Thời gian dài không gặp khiến khóe môi Chánh án hơi cong cong, Zero kinh ngạc hạ mắt kính xuống, tò mò hỏi: “Ngài Chánh án quen biết người chơi kia sao?”

Ánh mắt Lãng Dữ khẽ sững sờ, cậu lắc đầu: “Chỉ thấy dáng dấp rất giống một người bạn của tôi thôi…” Cậu xắn tay áo lên, ngay khi quay người lại, biểu cảm lại khôi phục sự lạnh lùng sắc sảo như thường lệ, đạp lên giày Martin bước đi vô cùng thần thái, "Bắt đầu làm việc.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com