Cậu cau mày, khi vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thích Mê đang cười như không cười nhìn mình: “Chỉ ‘ừm’ một tiếng vậy thôi à?”
Lãng Dữ cảm thấy bối rối trước câu nói của cô: “?”
Thích Mê nhếch khóe môi một cách tinh nghịch, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cậu: “Không phải em nói thích chị sao, kế hoạch tiếp theo của em là gì?”
Kế hoạch ư...
Cô đột ngột chuyển chủ đề khiến Lãng Dữ nhất thời không kịp phản ứng, cậu mấp máy môi mấy lần nhưng lại không biết nên nói cái gì. Bởi vì cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Thích Mê biết được tình cảm của cậu, lại càng chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ có đủ can đảm để tỏ tình trước mặt cô một lần nữa…
Sau khi nhận ra, một vệt đỏ ngại ngùng lặng lẽ dâng lên trên gò má cậu, sau đó lan tới lỗ tai. Lãng Dữ ho khẽ hai tiếng, lảng tránh ánh mắt của cô rồi nói: “Em, em vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện đó…”
“Thôi được rồi.” Thích Mê đăm chiêu gật đầu, xoay người bước vào vết nứt, vẫy tay với cậu mà không quay đầu lại: “Cho em một cơ hội theo đuổi chị, khi nào em suy nghĩ kỹ rồi thì đến tìm chị!”
Hai mắt Lãng Dữ sáng ngời, cậu há miệng định nói gì đó thì nhìn thấy bóng dáng gầy gò kia đã biến trước ngay trước mắt.
Người thì đã đi mất nhưng bầu không khí kỳ lạ này vẫn không hề suy giảm, chỉ khi gặp cô thì làn da tái nhợt của Lãng Dữ mới có thể hiện lên sắc đỏ nhạt đặc biệt này, thật lâu sau cũng không tan biến.
Cậu nhìn chằm chằm vào phương hướng mà cô biến mất một hồi lâu, không nỡ dời tầm mắt, trên khóe môi cũng mang một nụ cười.
Vừa quay đầu lại, bên cạnh cửa truyền tống, hai người đeo mặt nạ chim loan đang vội vã đứng nghiêm, vừa nhìn là biết vừa nãy bọn họ đã nghe được khá nhiều thông tin rồi.
Đột nhiên, nụ cười của Lãng Dữ lại tăng thêm ý tứ sâu xa, cậu giơ tay chỉ lỗ tai mình, nhướng mày nhìn chằm chằm vào hai người nọ.
Hai tên hộ vệ vừa liếc mắt là đã hiểu, ngay lập tức đồng loạt làm động tác kéo khóa trên mỏ chim, ý nói bản thân tuyệt đối sẽ không bao giờ nói lung tung.
Lãng Dữ thoả mãn gật đầu, xoay người trở về cơ quan.
Do tâm trạng vui vẻ nên bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cậu ngẩng cao đầu bước đi trong hành lang, trên môi mang theo ý cười khó có thể che giấu đến mức thu hút sự chú ý của rất nhiều cấp dưới trong cơ quan.
“Zero, cô có nhìn thấy không, Chánh án thật sự cười kìa!” Có người kéo Zero đang muốn đi báo cáo công tác lại.
Zero giật mình, đẩy mắt kính: “Cười ư? Chuyện này không phải rất bình thường à?”
“Ôi trời, tôi không có nói nụ cười gằn hay cười mỉa mai mà Chánh án thường sử dụng, đây là một loại… cười ngại ngùng, nói như thế nào nhỉ, nụ cười của thiếu niên mới biết yêu là như thế nào cô biết không? Là kiểu cười phóng đãng đó.”
Zero nhướng mày: “Phóng đãng ư?”
Cảm giác cũng không phải là từ ngữ gì tốt cả.
Người nọ cũng cảm thấy cách miêu tả này cũng không phù hợp nên vội vàng giải thích: “Thì là… Hình như tâm trạng của Chánh án có vẻ rất tốt. Có chuyện gì đã xảy ra à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Zero ngẫm nghĩ một lát, khi nhớ tới cô gái trẻ ở bên cạnh Chánh án thì cô ấy đã có thể đoán ra được đại khái, cô ấy vỗ nhẹ lên vai người nọ, cười nói: “Đi thông báo với mọi người, có lẽ chúng ta phải chuẩn bị một phần tiền.”
“Chuẩn bị tiền ư?” Người nọ kinh ngạc nói: “Không phải chứ, thực sự đã có chuyện xảy ra với Chánh án sao?”
Zero cười tủm tỉm rồi làm động tác ra hiệu giữ im lặng, tỏ ý rằng chỉ có thể tự hiểu chứ không thể diễn đạt được bằng lời.
*
Trong văn phòng.
Khi cánh cửa tự động mở ra, Zero cầm túi hồ sơ bước vào, cô ấy ngay lập tức nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt của Lãng Dữ, mặc dù cậu đã khôi phục sự lạnh lùng của ngày xưa trong nháy mắt nhưng sự khác biệt cực kỳ nhỏ bé này cũng đã bị cô ấy nhìn thấy được.
Zero nói: “Có phải Chánh án dự định bắt đầu theo đuổi cô gái kia đúng không?”
Cô ấy là người đi theo Lãng Dữ lâu nhất, cô ấy cũng nhận ra cô gái trong thế giới tận thế xã hội không tưởng vào một năm trước chính là cô gái hiện tại.
Bàn tay cầm bút của Lãng Dữ khựng lại, nếu đã nhắc tới chuyện này thì cậu thẳng thắn hỏi tiếp: “Cô có đề nghị gì không?”
“Đề nghị của tôi là nhất định phải có cảm giác nghi thức, hoa tươi, ngọn nến và quà tặng là không thể thiếu. Nếu có thể, hãy mua một số quần áo đẹp, túi xách hàng hiệu và những thứ tương tự…” Zero càng nói càng trở nên kích động, trong đầu tưởng tượng ra vô số hình ảnh lãng mạn: “Về phần hoàn cảnh thì bãi cát cạnh bờ biển là tốt nhất, hoặc là trang viên nở đầy hoa tươi. Dù sao thì đó cũng phải là nơi có thể thỏa mãn tâm lý thiếu nữ…”
Nói tới chỗ này, cô ấy dừng lại, khi nhìn thấy Lãng Dữ đang im lặng nhìn chằm chằm vào mình thì cô nhanh chóng đứng nghiêm, lúng túng đẩy mắt kính và trở nên nghiêm túc chỉ trong giây lát: “Đương nhiên, cụ thể như thế nào thì Chánh án còn phải xem cô gái kia thích cái gì.”
Chị ấy thích gì ư…
Trong đầu Lãng Dữ hiện lên hình ảnh mười đứa trẻ trong lớp Đậu Đinh. Ngoài điều đó ra thì dường như cậu cũng không phát hiện ra Thích Mê thích cái gì… Nhưng khi nhìn lại quá khứ thì cậu vẫn có thể khẳng định rằng có một điều không hề thay đổi.
Nguyệt
Tựa hồ nghĩ ra ý kiến hay gì đó, cậu tùy tiện ném bút lên bàn, đứng lên: “Nếu như gần đây không có vấn đề gì đặc biệt nghiêm trọng thì đừng quấy rầy tôi, nếu có thể xử lý thì cứ tự mình xử lý.”
“Còn cái thế giới của xác sống kia…”
“Bắt giữ Khoái Vị Thiên và xử lý theo quy định.” Lãng Dữ không quay đầu lại.
“Đã rõ!”
*
Buổi tối.
Một tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, khi Thích Mê mở cửa ra thì cô nhìn thấy có mấy hộp bìa cứng lớn xếp chồng lên nhau ở ngoài cửa.