“Mê, tại sao ở đây có nhiều trẻ con vậy?” Eva vô cùng kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, giống như vừa nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng.
Thích Mê nhún vai: “Hết cách rồi, chúng tôi cùng xuyên qua.”
“Oh my god! OMG! Ông trời của tôi ơi!” Eva cảm thán ba lần liên tiếp, sự bàng hoàng tỏa ra bốn phía, nhe răng nói: “Có quá nhiều trẻ con ở thế giới tận thế, quá đáng sợ!”"
Thích Mê nhìn vẻ mặt cường điệu của cô ấy, cảm thấy buồn cười: “Cô đang cảm thán thế giới tận thế đáng sợ hay là trẻ con đáng sợ vậy?”
“Tất nhiên là mấy đứa trẻ này rồi!” Eva thở dài nói, “Chúng khóc và la hét rất nhiều, trời ơi, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh bọn chúng vừa cười ha ha vừa kéo tóc tôi!”
“Cô yên tâm đi, bọn nhỏ lớp Đậu Đinh của chúng tôi rất nghe lời.” Thích Mê mỉm cười ngồi xuống ghế.
Eva rối rắm một hồi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Thích Mê, nghiêm túc hỏi: “Mê, cô nhất định phải chăm sóc bọn trẻ này sao? Cô cũng biết đây là thế giới tận thế, nếu chỉ có một mình tôi tin cô có thể qua ải một cách dễ dàng, cô cần gì phải… Ý của tôi là, ngay cả khi bọn trẻ có c.h.ế.t đi thì cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Thích Mê ngừng lại, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: “Nếu tôi còn sống mà bọn họ lại chết, vậy mới là không bình thường.”
Eva sửng sốt, nhìn thấy khuôn mặt Thích Mê như ẩn như hiện trong ánh lửa chập chờn trong lòng Eva cảm thấy ớn lạnh.
“Cô yên tâm, tôi không có ý lôi kéo cô lập đội, nếu cô sưởi ấm xong rồi thì có thể đi bất cứ lúc nào, chăn cũng cho cô.” Thích Mê lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng ấm áp dỗ dành đứa trẻ uống thuốc vừa nãy.
Một tay cô vẫn cầm vũ khí đang đánh bóng, vừa xoay người nhặt mấy mảnh gỗ và cỏ khô ném vào đống lửa.
Nguyệt
Ngọn lửa sắp tàn nhanh chóng bùng lên lần nữa
Eva ngập ngừng, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì cô ấy ôm chăn đứng dậy: “Mê, cô đã phạm vào kiêng kỵ lớn nhất của người chơi thế giới tận thế… Tuy tôi thật sự rất muốn lập đội với cô nhưng mà xin lỗi.”
Thích Mê: “...”
Thích Mê rũ mắt, không nói gì.
Eva cầm đại đao đang dựa bên tường, mở cửa sổ ném nó ra trước, sau đó cô ấy vụng về nhảy ra ngoài, tiếp đó đóng cửa sổ lại từ bên ngoài: “Nếu cô hối hận thì có thể tìm tôi lần nữa, tôi vẫn rất muốn lập đội với một mình cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Sau khi nói xong cô ấy đứng đó vài giây, thấy không chờ được câu trả lời thì rời đi.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, trời vẫn tối đen y như những hôm trước.
Bọn trẻ đã lục tục ngo ngoe rời khỏi giường, theo sự lãnh đạo của Thích Mê và Đỗ Thụy cùng nhau đi xuống nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn và rửa mặt. Trịnh Viện Viện thì ở lại trong phòng học chăm sóc cho Địch Vân Đồng mới vừa hạ sốt.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi không có tinh thần, chỉ có Dương Thắng Tráng vẫn luôn tràn đầy năng lượng. Hôm qua cậu bé đã ngủ lâu nhất nên bây giờ đang bận mải nhìn chằm chằm, vô cùng hưng phấn.
Thấy Triệu Nhất Triết uể oải đánh răng, cậu bé vươn tay vỗ vỗ bả vai Triệu Nhất Triết. Ngay khi vừa mở miệng, khẩu âm miền Đông Bắc đầy sức hút đã vang ra: “Sao thế hả? Vui lên đi nào! Hôm qua cô giáo Thích đã bảo, chúng ta là những chiến sĩ bảo vệ trường mẫu giáo Xuân Nha mà!”
Triệu Nhất Triết im lặng liếc nhìn cậu bé, không lên tiếng.
Thấy Quấy rối Triệu Nhất Triết không thành công, Dương Thắng Tráng lại chuyển hướng sang Vương Tiểu Hổ đang rửa mặt ở bồn rửa bên cạnh. Vì tính cách giống nhau nên hai đứa nhóc này được coi như những người bạn thân nhất trong lớp.
Dương Thắng Tráng nhảy tới ôm chầm lấy Vương Tiểu Hổ, khiến cho Vương Tiểu Hổ sợ tới nỗi suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống.
Dương Thắng Tráng cười cười, hết sức thần bí bảo: “Anh hùng số hai, hôm nay cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để hoàn thành nhiệm vụ canh gác rồi chứ?”
Một câu này nói ra đã đủ khiến nhiệt huyết Vương Tiểu Hổ sôi trào, nhóc giơ tay lau nước mũi trên mặt, vươn nắm tay nhỏ lên: “Lúc nào cũng sẵn sàng!”
Đỗ Thụy không thể tiếp tục nhìn thêm được nữa, đi lên phía trước lấy khăn ấm lau mặt hộ nhóc: “Chiến sĩ nhỏ thân mến, dù nhiệm vụ có quan trọng tới đâu chúng ta cũng phải rửa mặt.”
Triệu Nhất Triết “Ưm” một tiếng, ùng ục ùng ục súc miệng, nhanh chóng nhổ xuống bồn rửa: “Không phải, không phải đâu, cha của em nói, chiến tranh sẽ không bao giờ đợi chúng ta sẵn sàng nên chúng ta phải luôn sẵn sàng trong từng giờ từng phút.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Nhất Triết đứng về phía Vương Tiểu Hổ.
Đỗ Thụy: “...”
Bây giờ Đỗ Thụy đã mệt mỏi đến mức không muốn nói lời nào nữa rồi.
Mặc dù tối hôm qua anh ấy và Trịnh Viện Viện đã thay phiên nhau ngủ một hồi, nhưng do lòng lo lắng nên giấc ngủ không yên, hầu như chưa từng chợp mắt. Bây giờ đây khi phải đối mặt nói chuyện với đám bé con mang lớp da nhân loại mà chẳng khác gì lũ khỉ này, đầu óc của anh ấy có chút chao đảo.