Nhưng Thích Mê chẳng hề quan tâm đến họ, cô đang mải chăm chú nhìn vào trong bàn tay của Eva. Có lẽ vì thể chất của cô đã không còn là thể chất của con người chính thống nên cô có thể rõ ràng nhìn ra ánh sáng đỏ tím đang trôi nổi giữa lòng bàn tay Eva.
Nó yếu hơn ánh sáng của đom đóm, hẳn đây chính là kỹ năng chữa trị tên là [Thuốc].
Sau mười giây lòng bàn tay bao trùm lồng ngực, sắc mặt Địch Vân Đồng đã trở nên khá hơn không ít, tiếng ho khan cũng chậm rãi giảm đi. Eva giơ tay lên, kéo lại quần áo cho cậu bé, đắp chăn cho bé rồi ngước lên: “Ok, không sao nữa rồi.”
“Như thế đã được rồi á?” Trịnh Viện Viện trợn mắt nghi ngờ, cho dù là thần tiên tới cứu cũng không nhanh được như thế này, có đúng không?
Eva vác đao lớn lên vai, gật đầu xem thường: “Đương nhiên rồi, đây chỉ là bệnh viêm phổi thông thường...” Nói đến đây, cô ấy ngẩng đầu nhìn Thích Mê: “Mê, đừng quên lời hứa của cô.”
Thích Mê mỉm cười, chỉ ra bên ngoài: “Đương nhiên, đi nào, ra ngoài nói.”
Nguyệt
Khóe mắt liếc thấy hai vóc dáng bé nhỏ ngo ngoe định bò dậy, cô nhanh chóng nghiêm mặt ra lệnh: “Không có việc của các em, ngồi xuống, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ lớp Đậu Đinh.”
Triệu Nhất Triết và Vương Tiểu Hổ nhìn nhau, thất vọng bĩu môi: “Vâng...”
Miệng thì đồng ý nhưng nhiệt huyết trong tim chưa chết, không ai có thể ngăn cản chuyện xã giao của các bé cưng hướng ngoại này. Lúc Eva bước ra khỏi lớp học, Vương Tiểu Hổ lịch sự vẫy tay chào tạm biệt cô ấy: “Tạm biệt, người ngoại quốc!” Nhóc còn cố tính thay đổi giọng điệu bắt chước tiếng nói chưa sõi của người nước ngoài khi phát âm tiếng Trung.
Triệu Nhất Triết không chịu thua kém, vội vã sửa sai: “Sai rồi, cậu nói thế cô ấy không hiểu đâu, cậu phải nói bye bye.”.
Rầm!
Tiếng đóng cửa cực to này của Eva ít nhiều cũng mang theo chút ân oán cá nhân.
“OMG, tôi sắp bị hai đứa nhỏ ngốc này phiền c.h.ế.t mất rồi.” Eva lườm nguýt: “Sao cô có thể ở chung một chỗ với cả đống ma quỷ nhỏ thế này hả?”
Thích Mê xoay người đi về phía cửa, nhướng mày: “Có lẽ... bởi vì một mặt khác của ma quỷ chính là thiên sứ?”
Eva lắc đầu không đồng ý, với cô ấy mà nói mấy phút vừa qua quả không khác gì bị đày xuống Địa Ngục. Đôi mắt đám tiểu quỷ kia chiếu thẳng vào cô ấy, chuyện đó còn đáng sợ hơn chuyện gặp phải quái vật.
Đi tới cổng, Thích Mê thoải mái cưỡi lên xe máy, tay ném mũ bảo hiểm tới cho Eva: “Tôi tiễn cô một đoạn, trên đường đi sẽ miêu tả lại tình hình cho cô.”
Eva: “Cô định đi đâu thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê ngẩng đầu mỉm cười: “Đi chuyển gạch.”
*
Ngay từ ban đầu Eva không rõ chuyển gạch là có ý gì, cô ấy chỉ biết khi Thích Mê ngang qua siêu thị, cột hai chiếc xe đẩy hàng trống không vào sau xe máy, tạo ra muôn vàn tiếng động lớn trên cả quãng đường họ đi.
Khi đến nơi, cô ấy phát hiện ra Thích Mê đúng là đi chuyển gạch thật, bởi vì chỗ họ đến nơi tràn đầy những viên gạch đỏ.
Nơi đây cách khu nhà trẻ một đoạn khá xa, là một tòa nhà tan hoang lẻ loi trơ trọi đứng lặng im giữa đêm tối.
Tòa nhà đã được xây dựng thành hình nhưng vẫn chưa được lợp mái, khung thép đan chéo thẳng tắp giăng khắp chốn, dưới tầng một nơi này chất đầy cát, chỗ kia chồng từng hàng gạch, còn có chỗ khác chất đầy xi măng.
Thích Mê xắn tay áo lên, đẩy hai chiếc xe đẩy hàng rồi đi thẳng tới bên đống gạch, vừa nhặt gạch vừa cẩn thận xếp vào trong xe.
Đầu óc Eva đang tràn ngập thông tin Thích Mê đã trao đổi suốt dọc đường đi nên chỉ đứng ngây người cạnh lề đường.
Bởi vì đây là lần thứ hai giải thích nên lời nói của Thích Mê càng thêm tóm gọn súc tích hơn. Eva là người chơi game tận thế, chỉ cần chỉ vài trọng điểm cô ấy đã hiểu ngay, không cần giải thích quá nhiều như Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy.
Trọng điểm đầu tiên, thế giới tận thế này có khả năng đang đứng trước giai đoạn tiến hóa.
Trọng điểm thứ hai, có bốn loại người đang tồn tại trong thế giới tận thế này: Người tiến hóa, người gốm sứ, quái vật và người chơi tận thế.
Trọng điểm thứ ba: khu vực an toàn [Ảnh] có vị trí nằm bên cạnh bờ biển.
Đột nhiên, Eva nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy há to miệng, nét mặt trở nên khoa trương hơn: “Oh my god! Tiến hóa... Nếu như người chơi tận thế chúng ta cũng phải tiến hóa mà gặp phải tình trạng tiến hóa thất bại thì cũng sẽ trở thành quái vật ư?”
Thích Mê xếp một chồng gạch vào trong giỏ hàng, gật đầu đồng ý: “Mà nếu như người chơi tận thế tiến hóa thất bại thì con quái vật đó còn trở nên khó đối phó hơn... dù sao trên thân chúng ta cũng có hoặc ít hoặc nhiều những kỹ năng bổ trợ.”
Eva sụp đổ túm mái tóc vàng: “OMG! Tại sao tôi lại chọn thế giới tận thế này chứ!?”
Thích Mê cười cười: “Đừng lo lắng quá, đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.”