Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 49



Trịnh Viện Viện cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa rồi, xoay người ôm chầm lấy Thích Mê. Cô ấy hít hít mũi một cái, nghẹn ngào nói cảm ơn bên tai cô: “Cảm ơn cô Thích, cảm ơn cô…”

“Không cần khách khí, thích không?” Thích Mê vỗ vỗ vai cô ấy an ủi.

Trịnh Viện Viện ra sức gật gật đầu: “Thích, rất thích, thích lắm luôn…”

Thích Mê mỉm cười.

Thực ra Trịnh Viện Viện cũng nói không rõ tại sao lại có thể khóc ngay lập tức được, chính là bỗng nhiên có một cảm giác cảm động xông lên. Trong một thế giới không có ánh sáng như này, ánh sáng có ý nghĩa với con người mà nói không gì có thể so sánh, với lại Thích Mê đặc biệt sáng tạo ra sự bất ngờ này, nhất thời chạm vào đáy lòng mềm mại đó.

Dù sao, sự lãng mạn giữa thời tận thế này, càng thêm trân quý hơn.

Thích Mê vỗ vỗ lên lưng Trịnh Viện Viện, nhắc nhở cô bọn trẻ vẫn đang ở đây, sau đó quay đầu nháy mắt với Đỗ Thuỵ một cái.

Đỗ Thuỵ ồ một tiếng, đi đến đưa khăn tay ra.

“Cảm ơn.” Trịnh Viện Viện nhận lấy, cúi đầu lau lau nước mắt.

Thích Mê đi qua vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của bọn trẻ: “Các bạn nhỏ, các em có cảm thấy trên những cái giá này trống không?”

Đám trẻ đồng thanh đáp: “Có!”

“Vậy các em có muốn vẽ tranh trang trí một chút không?”

“Muốn!”

“Vậy bây giờ các em quay về vẽ có được không?”

“Được!”

Đám trẻ nhiệt tình tăng vọt, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Thuỵ Và Trịnh Viện Viện, quay về lớp Đậu Đinh, náo nhiệt thảo luận xem nên vẽ cái gì.

Trái lại ở lớp Nha Nha, lại thật yên tĩnh, Eva và Tiểu Lãng Dữ ngồi trên ghế đẩu nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.

“Hai người không đến đây nhìn xem sao? Khá xinh đẹp đó.” Thích Mê quay đầu hỏi.

Eva cười hề hề đáp lại: “Vừa rồi tôi có đứng ở cửa nhìn trộm qua rồi, rất xinh đẹp, Mê, cô thật sự rất giỏi.” Nói xong, cô ấy còn giơ một ngón tay cái về phía Thích Mê.

Thích Mê nhếch môi, chuyển hướng qua Tiểu Lãng Dữ: “Em thì sao? Cũng nhìn thấy rồi sao?”

Tiểu Lãng Dữ cười cười rồi gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

“Có ý gì vậy? Là xem rồi hay là chưa xem?” Thích Mê đi vào trong.

Tiểu Lãng Dữ lắc đầu: “Chưa xem.”

Cô, xem rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đèn, chưa xem.

Lông mày Thích Mê cong lên, mặc xong áo lông, liền nắm lấy tay cầu dẫn ra ngoài.

Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Cô chậm rãi dẫn Tiểu Lãng Dữ đi, cẩn thận thưởng thức tác phẩm của mình: “Em có thấy đẹp không?”

Tiểu Lãng Dữ nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng: “Ừm, rất đẹp.”

Thích Mê nhếch môi cười thành một độ cong đẹp mắt.

Lãng Dữ nắm chặt lấy tay Thích Mê, đi theo Thích Mê dọc hành lang từ bên này qua bên kia, lại từ bên kia đi qua bên này, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.

Bỗng nhiên cảm giác trong tay trống không, tim của cậu rơi lộp bộp xuống, nhanh chóng bắt lại tay của cô.

Nhưng ngón tay vừa mới chạm vào, Thích Mê đã bế cậu nhóc lên.

“Sao em cứ nhìn cô mãi thế, trên mặt cô có đèn sao?” Thích Mê đầy mặt nghi ngờ.

Tiểu Lãng Dữ lắc lắc đầu, không nói chuyện, hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ cô, đầu nhỏ ngoan ngoãn dán lên vai của cô.

Đáng thương giống như một đứa trẻ sợ hãi bị bỏ rơi.

Thích Mê cứ nghĩ là cậu đột nhiên nhớ đến bố mẹ của mình, à lên một tiếng, xoa xoa đầu cậu. Mặc dù cậu là người tiến hoá, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, tận mắt chứng kiến cha mẹ bị quái vật ăn mất, trong lòng nhất định không dễ dàng chấp nhận.

Nguyệt

“Yên tâm, em đến được đây là an toàn rồi, cô Thích sẽ bảo vệ em.” Thích Mê nhẹ giọng an ủi nói.

Tiểu Lãng Dữ ồ một tiếng, dụi dụi đầu nhỏ vào sát hõm cổ cô.

Thích Mê vừa định ôm cậu đi vào lớp Nha Nha, Đỗ Thuỵ đột nhiên mở cửa, ngó đầu ra hỏi: “Sau khi bịt kín bức tường này, có phải dám trẻ sẽ được tuỳ ý đi ra hành lang không?”

Thích Mê ôm Tiểu Lãng Dữ quay người lại: “Ừm, chỉ cần không mở cánh cửa này ra là được.”

Đỗ Thuỵ gật gật đầu, lập tức mở cửa ra, quay đầu nói với những đứa trẻ: “Cô Thích nói có thể, tự mình bê ghế đẩu nhỏ ra đây đi.”

“Vâng ạ!”

Ánh sáng của nơi này quá mức gây xúc động, bọn trẻ đều muốn ghi nhớ khoảnh khắc này. Dưới sự giúp đỡ của Đỗ Thuỵ và Trịnh Viện Viện, mười đứa trẻ đều mang bàn nhỏ và ghế đẩu nhỏ đi ra hành lang, ngồi xuống chia thành hai bên trái phải.

Nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ vẫn còn treo trên người Thích Mê, trong lòng Triệu Nhất Triết có một chút chua: “Cô Thích, tại sao cô cứ luôn ôm bạn nhỏ này ạ? Cô không thích bọn em sao?”

Trong lòng Tiểu Lãng Dữ giật mình, trộm nhìn qua.

“Sao có thể thế được? Là bởi vì bạn học Lãng Dữ không vui, cô đang an ủi bạn ấy, cô Thích tất nhiên thích các em rồi.” Thích Mê cười cười trả lời, đưa một tay ra xoa xoa đầu Triệu Nhất Triết.

Nhưng Triệu Nhất Triết vẫn không vui nâng khuôn mặt nhỏ lên, miệng nhỏ dẩu cao: “Nhưng từ khi không còn nhìn thấy mặt trời đến giờ, cô Thích đều chưa từng ôm chúng em, cô cứ luôn ôm đứa trẻ này.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com