Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 51



Đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ còn có Lãng Dữ, khuôn mặt nhỏ lập tức được phủ kín một tầng sương lạnh.

Hai người đều cảm nhận có thứ gì đó đến gần.

“Được rồi, các bạn nhỏ…” Thích Mê vỗ vỗ tay, nói: “Mọi người bắt đầu đến đây vẽ tranh đi nào, cô Thích và dì bác sĩ có việc cần phải ra ngoài một chuyến, khi quay về sẽ kiểm tra tác phẩm của các bạn nhé.”

Nguyệt

Vương Tiểu Hổ: “Cô Thích, là có quái thú đến sao?”

Thích Mê: “Không phải quái thú, chỉ là cô Thích với vị bác sĩ này đi ra ngoài tuần tra mà thôi, vẫn còn nhớ nhiệm vụ của các em chứ?”

“Còn– Nhớ–” đám trẻ đồng thanh trả lời, “Chúng ta phải bảo vệ lớp Đậu Đinh!” Mỗi một đứa trẻ đều giơ cao nắm tay nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc.

Thích Mê: “Tốt lắm, vậy hiện tại các em ngoan ngoãn ở đây vẽ tranh, cẩn thận bảo vệ lớp Đậu Đinh của chúng ta nhé.”

Đám trẻ: “Được ạ.”

Nghe thấy Thích Mê nói như vậy, sắc mặt của Đỗ Thuỵ và Trịnh Viện Viện nhất thời thay đổi, dùng khẩu hình miệng hỏi cô làm sao.

Thích Mê đưa ngón tay lên, làm một động tác im lặng trên miệng.

Sắc mặt nghiêm trọng mặc dù không có nói cái gì, nhưng giống như là cái gì cũng nói rồi.

Hai người nhìn hiểu, lập tức đi đến duy trì trật tự.

“Nếu như nghe thấy tiếng gì đó, thì nói với bọn chúng là tôi có bài kiểm tra với bọn chúng, để bọn chúng không cần sợ.” Thích Mê thấp giọng dặn dò Đỗ Thuỵ.

Đỗ Thuỵ ừm một tiếng: “Yên tâm đi, các cô cẩn thận.”

Thích Mê gật đầu, quay đầu vẫy vẫy tay với Eva.

Eva vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nghi hoặc tự chỉ vào mình.

Thích Mê không nói nhiều được, hất đầu về hướng bên ngoài cửa sổ ra hiệu.

Eva bừng tỉnh đại ngộ, bận rộn đeo lại thanh đao lên lưng đi ra.

Vào lúc này, Tiểu Lãng Dữ kéo tay Thích Mê, nghiêm túc nói: “Em cũng đi.”

Thích Mê cau mày: “Em không được.”

“Em Có thể giúp đỡ cô.” Tiểu Lãng Dữ không cam tâm nói, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.

“Ừm, cô biết chứ.” Cô cười cười, rút tay ra, vuốt nhẹ lên đầu của Tiểu Lãng Dữ: “Em ở đây, cũng giống như là giúp được cô rồi… Ở đây giao cho em nhé, có được không?”

Tiểu Lãng Dữ biết ý của cô, thấy Thích Mê không dễ dàng thương lượng, cậu há miệng ra, lại ngậm lại, chỉ có thể gật đầu: “Vậy được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê mỉm cười: “Ừm, thật ngoan.”

Nói xong, cô sờ soạng vũ khí bên hông, đi cùng với Eva ra ngoài.

Rầm!

Cánh cửa vừa mới lắp xong được đóng lại, ngay sau đó vang lên tiếng động của chìa khoá, đề phòng chuyện lỡ như, Thích Mê vẫn là khoá chặt cánh cửa này lại.

Tiểu Lãng Dữ giương mắt nhìn cách cửa bị khoá chặt, âm thầm thở dài một hơi.

Sau mấy giây yên lặng, Trịnh Viện Viện thử đi đến bắt chuyện: “Bạn học Lãng Dữ, có muốn cùng vẽ tranh hay không nào?”

Lãng Dữ quay đầu liếc cô ấy một cái, trực tiếp đi thẳng vào trong lớp Nha Nha: “Không cần.”

m thanh lạnh lẽo, làm cho Trịnh Viện Viện nhất thời không biết phải nói gì nữa.

Cô ấy dùng ánh mắt cầu cứu Đỗ Thuỵ, Đỗ Thuỵ lắc đầu, ra hiệu cô không cần xen vào. Dù sao cũng là một người tiến hoá của thế giới này, mặc dù là một đứa trẻ, nhưng vẫn là cách bọn họ một khoảng rất xa.

Trịnh Viện Viện gật gật đầu, không yên tâm liếc qua phía sau Tiểu Lãng Dữ, ôm Địch Vân Đồng đi qua bên cạnh ngồi xuống.

Tiểu Lãng Dữ cầm lấy ghế đẩu nhỏ đặt cạnh cửa sổ đứng lên, nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài cửa sổ, tròng mắt đỏ trầm tĩnh ảm đạm—

Mặc dù nơi này vốn do cô bảo vệ nhưng tôi cũng sẽ bảo vệ nó thật tốt.

Thích Mê và Eva vừa đi ra ngoài cửa lớn của nhà trẻ, lập tức đối diện với vị khách không mời mà đến.

Một con sư tử to bằng chiếc ô tô to có đôi mắt sáng ngời, uy phong lẫm liệt dạo bước đi đến.

Ở phía sau lưng nó, cũng là một con sư tử thân hình có vẻ to hơn một chút, phía trên là một người mặc áo choàng ngồi nghiêm chỉnh, dưới ánh sáng lờ mờ, căn bản không thấy rõ mặt của hắn.

Phía sau nữa, là hai con hổ vằn đen vàng, đi bên trái phải giống như bảo vệ người phía trước vậy.

m thanh của người mặc áo choàng hùng hậu trầm thấp, là một người đàn ông.

“Nhìn đi, chúng ta đã nhìn thấy cái gì thế này?” Người mặc áo choàng cười khanh khách, “Tôi đang nói tại sao bảo bối của tôi lại cứ thích đi về phía bên này, thì ra là tìm ra thức ăn quý giá.”

Thích Mê với Eva liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý kéo dãn khoảng cách xa một chút.

Hai người nhìn ra được hôm nay nhất định phải có một trận ác chiến, lại còn là một địch nhiều, phải cẩn thận không được làm tổn thương người của mình.

Eva rút trường đao ra chắn ngang trước người, Thích Mê đặt tay lên thanh loan đao bên hông, ánh mắt hai người tràn ngập cảnh giác.

Chỉ Nhìn thấy cơ thể con sư tử hùng dũng mở đường phía trước đang đè thấp xuống, tiếng gầm nhẹ tràn ra từ yết hầu, lộ ra răng nanh bén nhọn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com