Cô bật điện thoại lên, nhìn thấy ba chữ "không có dịch vụ" ở góc trên bên phải, cô cũng không định làm gì mà chỉ kiểm tra lượng pin còn lại rồi tiếp tục đi qua đám cỏ dại.
May mắn là cô đã sạc đầy pin trước khi xuyên qua đây, vẫn còn 98% nên chắc sẽ chống đỡ được một thời gian.
Bước ra khỏi cổng, ánh sáng chiếu lên con đường, Thích Mê lần này khẳng định chắc chắn nơi này giống với thế giới cũ của bọn họ.
Điểm khác biệt duy nhất là thế giới này quá mức tĩnh lặng, không khí như áp lực đè nặng.
Con đường trước kia vẫn luôn đi bỗng trở nên quá xa lạ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xương cốt, cùng với quần áo còn sót lại trên mặt đất.
Quả thực có rất nhiều sâu bọ, ngoài những con sâu trắng nhiều thịt kia ra còn có rất nhiều loài giáp xác, thiêu thân. Thân hình đã trở nên to ngang cái máy bay không người lái, vun vυ"t lao thẳng về phía cô.
Thích Mê nhanh chóng rút d.a.o ra, c.h.é.m trái phải rồi ném mấy con bọ lên đất.
Nhìn thấy chúng vẫn còn đang giãy giụa, cô trụ một chân, dùng đế dày dẫm dẫm vài lần mới rời đi.
Cô đi thẳng đến một siêu thị nhỏ gần đó, cách nhà trẻ chỉ năm phút đi bộ.
Nhìn không khác gì tận thế bình thường khác, lối vào tiêu điều, xe đẩy hàng nằm rải rác trong góc, nhưng khi vào bên trong thì thấy nhiều thứ khác nữa. Để tồn tại, hầu hết con người sẽ tìm kiếm những nơi có nguồn thức ăn và nước uống dồi dào, siêu thị, cửa hàng tạp hóa và chợ đương nhiên là những lựa chọn hàng đầu, có thể thấy nơi này đầy rẫy những thi thể.
Nhưng có vẻ cũng không hẳn là giống những viễn cảnh tận thế khác, ngoại trừ xương cốt và quần áo rải rác trên mặt đất, không tìm thấy mấy t.h.i t.h.ể thối rữa. Hơn nữa, những người này đều mặc quần áo rất dày, có người còn quấn cả chăn bông.
Thích Mê quay đầu lại nhìn ngọn đèn đỏ nhấp nháy duy nhất trong bóng tối. Lịch điện tử duy trì bằng pin vẫn còn hoạt động, ghi rõ năm nay là ngày 13/7/2025, mùa hè.
Một chữ “hè” khiến lòng bàn chân cô lạnh buốt.
Thích Mê đoán mặt trời có vẻ không mọc ở thế giới này khá lâu rồi, cả thế giới chỉ có thể dựa vào điện để duy trì ánh sáng, nếu không có mặt trời, nhiệt độ sẽ nhanh chóng giảm xuống, để giữ ấm, mọi người đều phải dùng máy sưởi, máy điều hòa hoặc bộ tản nhiệt. Sau khi công suất điện tiêu thụ quá lớn, hệ thống điện dần bị tê liệt, thế giới liền không còn ánh sáng nữa.
Dựa theo phỏng đoán vừa rồi, cô đi đến khu vực quần áo, quả nhiên quần áo đã bán hết, chỉ còn lại những hàng móc treo lẻ loi. Nơi đặt đồ dùng trên giường cũng chỉ còn dư tấm ván giường, trên đó có một bãi chất lỏng màu đen không rõ từ đâu ra.
Cô tặc lưỡi, quay lại nhìn mấy cái xác.
Chắc không nên lấy quần áo trên người xác c.h.ế.t đâu nhỉ?
Do dự hai giây, cô nhận ra sự thật: Lấy nó đi, còn hơn là c.h.ế.t lạnh.
Cô chiếu đèn xung quanh, chọn vài chiếc áo khoác và chăn bông không có xác chết, dí vào mũi ngửi ngửi, vẫn ổn, ngoại trừ mùi bụi, không có mùi máu. Nghĩ rằng chỉ cần không nói cho họ biết quần áo này lấy từ đâu thì chắc không sao, nên cô gấp mấy thứ này lại, vác trên vai.
“A, đau—”
Tiếng phụ nữ hờn dỗi đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Thích Mê sửng sốt.
"Quỷ này, nhẹ thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê: "???"
Anh chàng tốt.
Lúc này còn nhàn hạ hưởng thụ như vậy.
Cô chậm rì rì quay đầu lại, cửa kho hàng cuối siêu thị khép hờ, tiếng bàn lắc lư từ bên trong phát ra. Vừa rồi cô tập trung tìm đồ vật quá nên không nhận ra có nhạc đệm sôi nổi như vậy.
Thích Mê cười thầm, vác đồ trên vai bước ra cửa.
Cô cũng không thiếu đạo đức đến mức phá hoại việc tốt của người ta.
Nhưng khi cô vừa đến cổng siêu thị, tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ phá vỡ sự yên lặng.
Tiếng hét đột nhiên vang lên làm cô giật mình, hơn nữa không phải hét lên rồi im lặng, mà càng ngày càng nhỏ, cảm giác như cô ta đang phải chịu một loại đau đớn nào đó, kèm theo tiếng nức nở nghe như sắp chết.
Sau vài giây, tiếng rêи ɾỉ đột ngột dừng lại.
Xung quanh lại lặng ngắt như tờ.
Như thể đêm xuân hờn dỗi vừa rồi không hề tồn tại, thứ duy nhất còn lại là tiếng cửa kho bị mở ra.
Chạy!
Thích Mê tỉnh táo lại, lập tức chạy ra ngoài.
Đôi giày da nhỏ của cô giẫm lên nền đất, dồn dập nhưng có quy luật. Nhưng rất nhanh, quy luật này bị phá vỡ, thanh âm bắt đầu hỗn loạn, rõ ràng có thứ gì đó đang chạy theo sau, không cần suy nghĩ cũng biết là người trong nhà kho siêu thị vừa rồi.
Có thể ra tay gϊếŧ phụ nữ nằm dưới thân mình thì nhất định không phải loại người tốt đẹp gì.
Cũng không nhất thiết là con người!
Thích Mê cắn chặt điện thoại trong miệng, một tay siết chặt chăn bông và áo khoác, tay kia rút ra một con d.a.o gọt trái cây ra.
Vừa xoay người lại, cô nhanh xác định chiều cao của kẻ đang chạy tới, sau đó nhanh chóng ném thẳng con d.a.o vào đầu.
Leng keng!
Nguyệt
Con d.a.o gọt hoa quả bị bàn tay giơ lên
của người đàn ông chặn lại, rơi xuống đất.
Thích Mê lập tức thay đổi phương hướng chạy, dẫn hắn ta chạy càng xa nhà trẻ càng tốt.