Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 77



Eva và Tiểu Lãng Dữ đi theo hỗ trợ cho Thích Mê ở trong xe buýt, đợi đến khi chuẩn bị ăn cơm, Đỗ Thụy tới gọi thì họi mới trở về.

Trong khoảng thời gian này, xem như bọn họ đang ở trong một thế giới tận thế yên bình và đơn giản.

Một tuần sau, Thích Mê đúng hẹn cải tạo xong xe buýt.

Cô đứng trước cửa lớp Đậu Đinh cẩn thận kiểm tra những thứ cần mang đi. Tất cả đồ đạc có thể sử dụng trong phòng học đều đã được đóng gói bỏ vào trên xe, chỉ để lại vài chiếc bàn bừa bộn trong phòng học.

Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đang bận rộn sửa soạn cặp sách cho bọn nhỏ. Trong mỗi cặp sách nhỏ đều chứa đồ ăn vặt, hoa quả, đồ ăn còn lại đều chất lên đặt ở trên xe buýt.

Bọn nhóc con vui vẻ cười nói, giống như đang đi du lịch vậy.

"Cô Thích, cô thật sự đã cải tạo xe buýt thành xe RV sao? Loại xe RV rất đắt tiền ấy ạ?"

“Đúng vậy, đâychính là một loại xe rất đắt, có phải cô giáo rất giỏi không?” Thích Mê đắc ý khoanh tay.

Vương Tiểu Hổ đeo cặp sách nhỏ, cúi đầu định xông về phía trước thì bị Thích Mê đè đầu lại.

Trong khoảng thời gian này, đám nhóc con vẫn luôn muốn tận mắt chứng kiến chiếc xe buýt du lịch này, nhưng mỗi lần Thích Mê đều nói cô muốn giữ bí mật. Hôm nay cuối cùng có thể đi xem, mỗi đứa nhỏ đều không thể chờ đợi được, lưng đeo cặp sách nhỏ lập tức đòi chạy ra ngoài.

Thích Mê ra vẻ nghiêm túc: "Tay trong tay, xếp hàng.”

“Vâng.”

Vương Tiểu Hổ cao to đành phải đi tới phía sau cùng của đội ngũ.

Sau khi kiểm tra chung quanh thấy không còn gì sai sót, Thích Mê mang theo đám nhóc con lớp Đậu Đinh đi ra khỏi nhà trẻ.

Cô cố ý dỡ bỏ lan can bên ngoài sân, đợi Đỗ Thụy vững vàng dừng xe trước cửa lớn mới dẫn lũ trẻ bước ra sẵn sàng bước lên xe ngay.

Vùng không gian đầu tiên họ trông thấy ngay khi mới lên xe là buồng lá. Thích Mê sử dụng một tấm thủy tinh đơn giản chia tách buồng lái cùng buồng sau, như thế cho dù cô ở đâu cũng có thể ghé mắt ra sau trông chừng lũ nhỏ, còn đám bé con muốn nhìn sang tình trạng bên cô lại khó khăn. Thế thì trên quãng đường di chuyển, lỡ có gặp phải xương trắng hay quái vật gì đó các bé sẽ không bị dọa sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nguyệt

Phần chính của tầng một xe buýt du lịch được Thích Mê cải tạo thành khu vực hoạt động hàng ngày của bọn trẻ.

Bên trái có một khu vực được xây dựng tương tự như quầy bar, ba cái ghế nhỏ trong phòng học được lắp đặt ở đây. Nhà bếp nối liền với quầy bar, kéo dài đến đuôi xe, đồ ăn và gia vị đều đầy đủ mọi thứ, còn có thùng nước tiện lợi, đều đặt gọn gàng trong ngăn tủ.

Nửa bên phải được sắp xếp thành bộ phận phòng khách khá quy củ. Giữ nguyên hai hàng chỗ ngồi xe buýt mặt đối mặt, ở giữa lắp đặt một cái bàn gỗ đơn giản, ăn cơm ngủ đều có thể ở chỗ này. Nhà vệ sinh ở phía sau phòng khách gần đuôi xe, Thích Mê tìm vật liệu gỗ dày chế tác ra ngăn cách, còn cố ý để lại một cánh cửa sổ nhỏ để tiện thông không khí.

Không gian xe buýt rất lớn, sáng tạo như vậy cũng không chật chội.

Bọn nhỏ cảm thán sờ khắp chung quanh một lần liền nóng lòng muốn đi lên cầu thang.

Tầng hai, Thích Mê đặc biệt chế tạo cho khu ngủ và khu chơi đùa cho bọn trẻ.

Khu vực ngủ nằm ở đuôi xe. Thích Mê dùng phần mặt ghế tháo ra chia tổng cộng làm mười một khu vực. Phần mặt ghế bọc bọt biển có thể tránh đụng bị thương những đứa trẻ này. Giường nhựa nhỏ sau khi bỏ vào lại vừa vặn đặt ở nơi đó cũng không cần sợ lúc lái xe những chiếc giường này sẽ tùy ý di chuyển. Mỗi một cái giường nhỏ đều có thêm dây an toàn, càng khiến nó thêm an toàn vững chắc.

Khu vực chơi rộng hơn nhiều, nhưng cũng có dây an toàn bên cạnh mỗi đệm để tránh nguy hiểm khi phanh khẩn cấp.

Khi đến giờ ngủ, hai hàng đệm có thể được ghép lại thành một chiếc giường, nơi ngủ có thể không cần giáo viên gác đêm.

Toàn bộ kính xe, ngoại trừ kính chắn gió và kính hai bên buồng lái phía trước, tất cả những thứ khác đều được Thích Mê dán đủ loại áp phích quảng cáo dạng hoạt hình đáng yêu. Còn có tranh bọn nhỏ vẽ gần đây, chủ yếu là bùa trừ quỷ của Kiều Kiều, tất cả đều dán lên thủy tinh từ bên ngoài, tránh cho ám vật xâm nhập.

Sau khi nhận được lời cảm ơn nhiệt tình của bọn nhỏ, Thích Mê mỉm cười từ tầng hai đi xuống.

Eva ngồi trong phòng khách, giơ chai bia lên bắt chước giọng nói của bọn trẻ: "Cảm ơn cô Thích~"

Sắc mặt của Thích Mê đột nhiên thay đổi, cô tỏ vẻ đang thể hiện đầy sự chán ghét.

Cô bước tới giật lấy chai bia từ tay Eva: “Cô lấy nó từ đâu ra vậy?”

Eva mỉm cười nói: “Tôi giữ nó đến tận bây giờ để mừng ngày ra đi.”

Thích Mê nhìn ngày tháng trên đó, cười khúc khích, rồi đưa lại cho cô ấy: "Hết hạn rồi, cô còn uống được không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com