Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 82



Tiểu Lãng Dữ hừ khẽ một tiếng, đi đến phòng điều khiển phía trước. Xuyên qua kính chắn gió, cậu trông thấy được bóng dáng Thích Mê đang trở về, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đỗ Thụy trông thấy Thích Mê, lập tức mở cửa xe đằng sau.

Thích Mê thu gọn xe cất kỹ, xoay người trèo lên xe buýt: “Xuất phát đi.”

Đỗ Thụy nghe theo lời cô, đóng cửa xe, chậm rãi mở máy, điều khiến chiếc xe tiếp tục vững vàng chạy về phía trước.

Thích Mê thăm dò bốn phía xung quanh, thấy Tiểu Lãng Dữ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhẹ nhàng thở ra, đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên quầy bar.

Eva đi ra, rửa sạch tay, tới bên người Thích Mê: “Thu phục?”

Thích Mê gật đầu, hạ giọng: “Giết.”

Trong mắt Eva xuất hiện sự kinh ngạc, cô ấy dừng lại một thoáng, cuối cùng vẫn hỏi ra lời: “Chỉ vì người đó chắn đường chúng ta?”

“Sao có thể? Trông tôi giống kẻ lạm sát người vô tội lắm à?”

Eva: “...”

Giống lắm.

Eva im lặng khiến cho Thích Mê cạn lời, cô giải thích: “Người kia đang ra tay với hai người chơi tận thế, còn muốn ăn sạch não của họ. Loại người này còn sống sớm muộn cũng gây ra tai họa, không thể để lại.”

Eva kinh ngạc, ngồi xuống bên người Thích Mê: “Có hai người chơi tận thế nữa sao?”

Thích Mê gật đầu, vừa lúc ánh đèn xe chiếu tới khu chiến trường ban nãy, cô giơ tay lên chỉ một chút.

Eva ghé vào bên cửa xe, trông thấy một nam một nữ mình đầy thương tích đag nâng đỡ nhau đứng lên. Thấy xe họ đi qua, hai người kia nỗ lực vẫy tay không ngừng.

“Ông trời ơi, voi hổ lớn thế này, không phải đối mặt thật may mắn quá.” Eva hét to một tiếng: “Ôi, hai người họ bị thương nghiêm trọng nha.”

Đỗ Thụy cũng bị kinh hãi bởi sự to lớn của giống loài biến dị, mất một lúc mới phát hiện ra hai người đang ra sức vẫy tay. Anh ấy chậm rãi hạ chân xuống chân phanh, hỏi Thích Mê: “Có dừng lại không?”

“Không cần, đi tiếp đi.” Thích Mê nhàn nhạt trả lời.

Đỗ Thụy vô thức mở miệng định hỏi tại sao, nhưng đột nhiên nghĩ đến Thích Mê chắc chắn có ý định của riêng mình nên chưa nói lời nào ra, chỉ tiếp tục chậm rãi đạp chân ga.

Thích Mê mím môi suy nghĩ, cuối cùng vẫn không đành lòng, lên tiếng gọi: “Chờ chút đã thầy Đỗ, vẫn nên dừng lại một lát thôi.”

Đỗ Thụy lập tức giẫm chân phanh.

Thấy xe buýt dừng lại, Kiều Dã càng hưng phấn vẫy tay, bảo Ngu San vẫn có thể di chuyển nhanh chóng đến bên xe nói lời cảm ơn trước.

Ngu San như thấy được Bồ Tát cứu mạng, lập tức chạy đến cửa xe.

Thích Mê lấy một hộp nhựa từ trong bếp ra, bỏ chút bánh mì và trái cây ăn được ôm vào trong ngực. Cô không sốt ruột đưa ngay mà chỉ nghiêm túc hỏi Ngu San thêm lần nữa: “Em có thể đi cùng chúng tôi, em có muốn đi hay không?”

Gió đêm lạnh lẽo, khuôn mặt Ngu San đã đông lạnh đến độ đỏ ửng, trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Sao lại không thể đưa Kiều Dã đi cùng?”

Thích Mê vô thức nhìn về Kiều Dã ở đằng xa, Kiều Dã cũng không rõ nguyên do, chỉ ngại ngùng gật gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cậu ta và em không cùng đến thế giới tận thế này, đúng không?” Thích Mê hỏi.

Ngu San gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy đến nơi này sớm hơn em, chắc đã đến được tầm ba tháng rồi. Em cố ý đến đây tìm anh ấy.”

“Vậy thì đúng rồi, vì an toàn của em, chị đề nghị em nên đi theo bọn chị...” Thích Mê nói: “Người sống trong thế giới nàysẽ[Tiến hóa] trong vòng khoảng một trăm ngày, cậu nam sinh kia đã tiến vào giai đoạn.”

Ngu San là một người chơi mới, mặc dù Thích Mê đã chỉ rõ nhưng cô bé vẫn không hiểu tại sao: “Tiến hóa? Giai đoạn tiến hóa thì sao ạ?”

“Người vừa rồi đối phó với các em là một người tiến hóa thành công, người thất bại thì sẽ biến thành quái vật ăn thịt người. Cho dù trong tình huống nào bạn trai em cũng sẽ gây thương tổn đến em... Cho nên chị hỏi em thêm lần cuối, em có muốn theo bọn chị không?”

“Em...”

Ngu San do dự vài giây, liếc mắt nhìn lại chỗ Kiều Dã, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Lúc này, Eva đứng một bên không nhịn được xen mồm vào: “Why? Đây là tận thế, không phải trò chơi đóng vai gia đình của tình nhân đâu, ok?”

“Không vì sao cả ạ, em không bỏ rơi anh ấy, Kiều Dã cũng sẽ không biến đổi thành quái vật, anh ấy sẽ không làm tổn thương em.” Ngu San sắp bị các cô ép hỏi đến độ bật khóc.

Nguyệt

“Ok, lại là một cô nàng bướng bỉnh.” Eva cạn lời phất tay, xoay người tránh đi.

Thấy cô ấy đã quyết định, Thích Mê không định khuyên thêm. Cô đưa số đồ ăn trong tay cho Ngu San, lại cho cô gái một chiếc áo lông vũ, cuối cùng mới bảo Đỗ Thụy đóng cửa lại.

Xe buýt mới khởi động, Ngu San như nhớ ra chuyện gì, lạch bạch chạy theo vỗ cửa xe.

Cửa xe mở ra.

Thích Mê ló đầu: “Sao thế?”

Ngu San nhút nhát cúi đầu, liên tiếp từ chối ý tốt của Thích Mê, cô gái nhỏ hơi ngại ngùng nhìn vào mắt cô: “Chị có... có thuốc không ạ? Anh Kiều Dã bị thương nặng lắm.”

“Cậu ta bị thương nặng, em không nặng?” Thích Mê nhíu mày càng sâu.

Vừa mới bị con khỉ kia kéo túm, một mảng da đầu của Ngu San bị kéo rách ra, để lộ một mảng đỏ chói mắt. Mà do cô gái nhỏ này đang mặc váy nên hai bên đầu gối đã bị kéo đập đến độ xanh tím, trên cẳng chân trái có một vết thương dài, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Ngu San cắn môi, lắc lắc đầu.

Thích Mê và Eva chán nản liếc nhìn nhau, đi vào trong tìm băng gạc và thuốc hạ sốt cho họ.

Eva dứt khoát xuống xe, hỏi thẳng: “Kiếp trước người kia đã cứu mạng của cô hả? Sao cô không biết yêu thương bản thân mình chút nào vậy?”

Ngu San ôm áo lông vũ, không nói gì.

Eva quaylại nhìn hai kẻxui xẻo này, nhất thời mềm lòng: “Mê, tôi muốn trịthương giúp họ một chút.”

Thích Mê đưa một túi thuốc tới: “Tùy cô, chúng tôi chờ.”

“Được.”

Nói xong, Eva đỡ Ngu San tới bên đường, ngồi xuống.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com