Tất cả bọn nhỏ đều xuống dưới tầng ăn cơm, một tầng đang trống trải lập tức bị nhét đầy người, trên mỗi chỗ ngồi đều nhiều thêm một đứa trẻ.
Sau khi vị trí quầy bar bị chiếm, Eva nhanh chóng khép lại cửa kính đi vào bên trong buồng lái, vẻ mặt sợ hãi nói không nên lời.
Thích Mê đứng dậy nhường vị trí phụ lái cho cô ấy, chuẩn bị đi ra phía sau đút cơm cho đám nhóc con. Vừa mới đi ngang qua Eva, đã bị cô ấy một phen túm lấy: "Mê à, tôi không thể nào ngồi ngốc một chỗ ở trong này được đâu, tôi nghĩ mình vẫn nên tự mình đi xuống tìm quán bar, cô xem có đồ gì cần lấy không, để lát nữa tôi sẽ mang về cho cô?"
Thích Mê khẽ nhíu mày, nét mặt lo lắng: "Cô tự đi một mình à?”
Eva đẩycô một cái, cười cười nói cô, "Tôi chính là một người chơi có kinh nghiệm đầy mình ở thời kỳ tận thế này đó, cô xem tôi trở thành một đứa trẻ con cần được cô đi theo bảo vệ hay sao chứ?"
Thích Mê đồng ý gật đầu, cười nói: "Được được được, coi như là tôi đã lo lắng linh tinh, cũng đúng, cô đi một mình chắc hẳn là cũng không có vấn đề gì...... Về phần đồ đạc, hình như không có gì đặc biệt cần thiết, cô chỉ cần kiếm thêm một chút đồ ăn mang về là được rồi."
Eva vác thanh đại đao lên, ấn nút cửa trước, "Chờ nhận được tin tức tốt của tôi đi nhé!"
Thích Mê đưa mắt nhìn theo cô ấy xuống xe, vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, thò đầu ra dặn dò thêm một câu: "Nhớ phải cẩn thận một chút đấy nhé, chú ý thời gian quay trở về."
Eva bất đắc dĩ thở dài, móc chiếc điện thoại di động nhìn, sau đó lại nói, "Cho tôi một giờ đồng hồ, đảm bảo sẽ quay trở về, OK nhé?"
Nguyệt
Thích Mê khoa tay múa chân cười tươi ra dấu hiệu OK với cô ấy, sau khi đưa mắt nhìn Eva đã đi xa, cô lập tức đi vào phía sau xe, đóng chặt tấm cửa kính ngăn cách lại.
*
Hơn nửa giờ sau, bọn nhỏ đều đã lần lượt ăn cơm xong, cả đám ghé vào cửa kính cố gắng nhìn ra phía bên ngoài.
Trên xe đều đã bị Thích Mê dán kín bằng mấy tờ áp phích quảng cáo, mặc cho bọn nhỏ có trừng mắt to hơn nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy Ultraman và những nàng tiên ma thuật nhỏ ở trên mấy tờ áp phích quảng cáo. Trịnh Viện Viện chủ động nhận thầu nhiệm vụ rửa chén, còn đám nhóc con này thì giao lại cho Thích Mê và Đỗ Thụy trông coi.
"Cô Thích, chúng ta đang ở đâu vậy ạ?" Phương Hân Duyệt ngồi ở vị trí quầy bar, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều dán lên trên tấm cửa kính, đè nặng cánh mũi, giọng nói rầu rĩ vang lên.
Thích Mê một tay ôm Triệu Nhất Triết, một tay ôm Tiểu Lãng Dữ, dặn dò bọn nhóc phải ở chung với nhau thật tốt.
Vừa nghe tới vấn đề này, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta vừa mới tới một thành phố, về phần tên gọi là gì thì cô cũng không biết."
Phương Hân Duyệt quay đầu: "Vậy chúng ta đây là đang muốn đi đâu vậy ạ?”
"Cô sẽ dẫn tất cả các em đi ngắm nhìn biển rộng nhé ."
Triệu Nhất Triết ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Chính là vùng biển lớn "Trời biển một màu" sao ạ?”
“Đúng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vương Tiểu Hổ: "Vậy cha mẹ của chúng ta cũng đang ở bờ biển sao ạ?"
Thích Mê thoáng suy nghĩ, ấp úng trả lời: "Cô chỉ có thể nói... cũng có thể là như vậy."
Đại khái đám nhóc con này đều cũng đã quen thuộc, hiện tại vào thời điểm nhắc tới cha mẹ, đám nhóc đã không còn khóc rống lên như lúc trước nữa, ngay cả đứa nhỏ Địch Vân Đồng nhỏ tuổi nhất cũng đã chậm rãi tiếp nhận hoàn cảnh này, cậu nhóc đang cười khanh khách chơi đùa náo loạn cùng với Đỗ Thụy.
Thích Mê đặt Tiểu Lãng Dữ vào chỗ ngồi, vừa lấy điện thoại ra, chợt nghe thấy cậu nhóc hỏi: "Cô Thích đang lo lắng cho cô Eva phải không ạ?"
"Ừ, đã qua bốn mươi phút đồng hồ rồi, mà vẫn không có một chút động tĩnh gì." Thích Mê bật sáng màn hình điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua thời gian, thì đóng điện thoại lại. Cả một xe người cần được bảo vệ ở chỗ này như vậy, cô cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài tìm kiếm Eva, chỉ có thể ở chỗ này sốt ruột chờ đợi.
"Còn hai mươi phút nữa, cô đừng quá lo lắng." Đỗ Thụy an ủi nói.
"Ừ." Thích Mê gật đầu, cất điện thoại đi.
*
Nhưng qua hai mươi phút sau, Eva vẫn thấy không trở lại.
Bốn phía vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Trong bóng tối đen như mực, thậm chí còn không hề lộ ra một chút ánh sáng vụn vặt.
Thích Mê rốt cục không thể nào ngồi yên được nữa, cô xuống xe cầm lấy kính viễn vọng leo lên trên một thân cây gần nhất, quan sát khắp xung quanh, nguồn sáng duy nhất ở đây chỉ có chiếc xe buýt này.
Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cô lại ngồi ở trên cây đợi thêm vài phút nữa, sau khi quan sát kỹ đã xác nhận bên trong thành phố vẫn không có một chút ánh sáng nào xuất hiện.
Eva không có kỹ năng [nhìn đêm], ở trên đường phố đi lại nhất định sẽ phải dùng điện thoại di động để chiếu sáng, mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn thấy được một chút ánh sáng xung quanh.
Thế nhưng hiện tại, cả thành phố nặng nề tĩnh mịch chìm trong bóng tối trông như một nấm mồ.
Không chỉ có Eva, mà cả Ngu San và Kiều Dã cũng đều không thấy mở đèn chiếu sáng nữa.
Rõ ràng trong cả một quãng đường dài di chuyển, trong taycô ấyđều sử dụng điện thoại di động để chiếu sáng, không có đạo lý vừa vào thành phố đã tắt điện thoại di động đi.
Chẳng lẽ lại trùng hợp điện thoại bị hết pin hay sao?
Thích Mê thật sự không tin tưởng đây là sự trùng hợp, cô cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện gì đó, sau khi từ trên thân cây nhảy xuống, cô vội vàng quay trở lại trong xe.
Lũ nhóc con đang hăng hái bừng bừng nghe Đỗ Thụy kể chuyện xưa, vừa thấy Thích Mê trở về, mấy đôi mắt nhỏ đều đồng loạt nhìn về phía cô.