Hoàn cảnh và kết cấu của siêu thị đều giống nhau, ngoại trừ kệ hàng ở khu đồ dùng hàng ngày coi như vẫn còn đầy ắp, những thứ đồ ăn có thể ăn được tất cả đều đã bị tranh mua không còn lại gì, bao gồm cả kệ rượu.
Đừng nói là một chai rượu, cho dù là một chai rượu rỗng cũng không còn.
Thời gian dài không có người quét dọn, toàn bộ kệ hàng đều bị phủ lên một tầng bụi, mơ hồ có thể nhìn thấy không ít dấu chân hỗn độn từ khu rượu đi qua, cô lập tức quay đầu trực tiếp chạy về phía kho hàng của siêu thị.
Thích Mê đi dọc theo dấu chân, nhìn thấy dấu móng vuốt của mãnh thú, chứng tỏ Ngu San và Kiều Dã cũng đã tới nơi này.
Cửa lớn nhà kho mở rộng, bên trong chất đống một ít quần áo cũ nát, kệ hàng trống trải, chỉ có một ít dụng cụ mát xa không quan trọng, đã bám đầy bụi cũng không có ai lấy đi.
Dấu chân qua tới nơi này, liền vòng vo đi lung tung một vòng, sau đó đi ra bên ngoài siêu thị.
Thích Mê cũng đi theo dấu chân ra ngoài.
Rõ ràng, cuộc tìm kiếm này không đi đến đâu.
Cô cất bước ngồi trở lại xe máy, nhìn con đường chính phía trước và một bên hẻm nhỏ, đang suy nghĩ là nên đi đâu…
Bất chợt trong không gian vắng lặng, trên đường phố yên tĩnh vang lên một tiếng kim loại rơi xuống đất giòn vang.
Có thể nghe ra được, mảnh kim loại này nhất định là rất có trọng lượng, âm thanh rơi ở trên mặt đất rất có lực. Thanh âm không xa, trong hoàn cảnh vắng vẻ như thế này có thể nghe thấy được phương hướng, chắc chắn là chỉ cách nhau một con đường.
Sau khi âm thanh giòn tan rơi xuống đất biến mất, tiếp theo chính là một vài tiếng động do kim loại ma sát kéo lê trên mặt đất tạo thành, không lâu sau đó, lại tiếp tục truyền đến một trận âm thanh giòn vang rất nhỏ.
Nguyệt
Thích Mê nghe theo tiếng động đi tới.
Xuyên qua một con hẻm nhỏ, là một con đường lớn rộng mở thông suốt.
Nơi này rõ ràng đã từng xảy ra một trận chiến đấu. Một cái khe rãnh thật dài đột ngột xuất hiện ở trên con đường cái bằng xi măng, chỗ sâu nhất của khe rãnh này cũng gần đến một thước, mấy cái chân tay cụt lủn mắc kẹt nằm rải rác ở trong đó, chắc có lẽ là của những con quái vật bị tiến hóa thất bại. Trên mặt đường, bảy tám con quái vật tất cả đều bị c.h.é.m đứt cắt ngang thân thể, chỉ để lại một vài mảnh nhỏ xương cốt mơ hồ còn dính m.á.u thịt lẫn lộn ở trên đó .
Vách tường và cửa sổ hai bên đường phố cũng bị vỡ vụn không ít, nhất định phải là loại vũ khí sắc bén có trọng lượng nhất định mới có thể c.h.é.m ra được dấu vết như vậy.
Vừa quay đầu lại thì thấy, thanh trường đao kia của Eva đang nằm lẻ loi ở trên mặt đất, chiếc vỏ da dùng để bao bọc thanh đao nằm cách thân đao một khoảng không xa. Hai thứ đồ vật này giống nhau đều bị dính máu, hấp dẫn một vài con ch.ó mèo biến dị lại đây l.i.ế.m láp phát ra tiếng động lạch cạch, động tĩnh vừa rồi chắc hẳn cũng là bị những con vật này không cẩn thận tạo ra.
Vị trí này cách chiếc xe buýt đang ở bên ngoài thành phố một khoảng cách nhất định, nếu như những đứa nhỏ làm ồn ào một chút, xác thực không thể nào nghe thấy được âm thanh chiến đấu xảy ra ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chỉ là số quái vật bị c.h.é.m c.h.ế.t mà đã có nhiều đến như vậy, rất khó tưởng tượng được Eva rốt cuộc đã đụng phải bao nhiêu con quái vật.
Vũ khí để bảo vệ tính mạng đều nằm ở chỗ này, chẳng lẽ......
Trái tim của cô bỗng nhiên lộp bộp một cái, nhất thời dưới chân phát lạnh.
Cẩn thận tìm kiếm lại một chút, thật may mắn, trên mặt đất không có nhìn thấy bộ áo lông ngụy trang mà Eva hay mặc trên người, chứng minh đám quái vật cũng không có ăn thịt cô ấy ngay tại chỗ, ít nhiều vẫn còn có một chút hi vọng sống sốt.
Thích Mê đi về phía thanh trường đao kia.
Đám cho mèo biến dị bị cả kinh, lập tức bày ra bộ dáng xù lông, lộ ra hàm răng nanh dữ tợn, uy h.i.ế.p cô không được bước lên phía trước.
"Cút!"
Cô lười dây dưa với những vật nhỏ này, vung đao ép bọn nó rời đi, sau đó nhặt thanh trường đao cùng với vỏ đao đang nằm trên mặt đất lên, gộp chúng nó bỏ vào một chỗ vác ở trên vai.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là đường đi, trong lúc nhất thời thật sự là không biết nên đuổi theo hướng nào.
Đang đứng tại chỗ rối rắm, đột nhiên nghe thấy trong một con hẻm nhỏ gần đó truyền đến tiếng vang. Thích Mê lập tức phản ứng xoay người, thanh loan đao trong tay chỉ kém một giây là có thể bay ra, sau khi thấy rõ người tới, cô thoáng chút giật mình, thu hồi thanh loan đao.
Là Kiều Dã.
Hai chân cậu ta đã bị thương không thể đi đứng như bình thường, chỉ có thể dựa vào trên vách tường mà đi, khập khiễng kéo lê cơ thể, nhìn thấy Thích Mê, đôi mắt cậu ta lóe lên, né tránh tầm mắt cô: "Bọn họ đã bị bắt đi, ở hướng kia." Nói xong, cậu ta giơ tay chỉ về một hướng cho Thích Mê.
"Bọn họ? "Thích Mê nghe được lời không đúng, giọng nói trầm xuống mấy phần, "Ý cậu nói Ngu San cũng bị bắt đi?"
Kiều Dã gật đầu.
Thích Mê giật mình, nhìn về phía một băng vải màu trắng nằm trên mặt đất. Cô nhớ rõ trên đùi của con sư tử biến dị bị thương kia cũng có cột một miếng băng vải như vậy, hiện tại vừa nhìn, đại khái là khi gặp nguy hiểm Ngu San đã điều khiển con sư tử biến dị đi công kích đám quái vật, cuối cùng không thể địch lại được bọn chúng, con sư tử biến dị có lẽ đã bị ăn sạch sẽ.
Cô nhìn chằmchằmKiều Dã hai giây, nhếch môi: "Nhưng mà tại sao câu lại không có việc gì? Hay là nói đám quái vật kia còn biết chọn lựa, chỉ bắt phụ nữ không bắt đàn ông sao? Cậu đừng có nói với tôi, Eva chính là vì cứu bạn gái của cậu mới bị bắt đi nhé.”