Chỉ thấy Lãng Dữ nhìn chằm chằm về phía trước, giơ tay vung lên một cái.
Trong nháy mắt, từ trong mặt quạt bay ra một con chim loan màu đỏ như máu, đuôi cánh do đường cong màu vàng phác họa nên, phảng phất giống như một con chim phượng hoàng niết bàn sống lại, trong nháy mắt vừa giương cánh đã làm cho người ta chấn động.
Nhưng nhìn kỹ lại, là có thể phát hiện lông chim Loan đều là do từng bộ xương khô hình người tạo thành, giống như linh hồn vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này không chiếm được sự cứu rỗi, yêu ma quỷ quái, âm quỷ vô thường, tất cả đều tụ lại cùng một chỗ, cùng nhau tạo thành "Bữa tiệc" đầy m.á.u này.
Chim Loan xông thẳng vào mấy con quái vật, sau đó ở trên không trung lượn một vòng rồi bay trở lại vào trong mặt quạt.
Cơ thể của bảy tám con quái vật này trong khoảnh khắc vỡ nát, hóa thành một mảnh đất vàng.
Quy trần quy trần, rơi xuống đất nhập vào đất. Sau khi bị con chim loan này hút đi linh hồn, thân thể cũng theo đó mà trở thành một nắm bụi mù, bị gió thổi qua sẽ lập tức tan biến.
Từ lúc Lãng Dữ giơ tay lên hạ xuống, toàn bộ quá trình chỉ có vài giây. Kiều Dã bị treo ở giữa không trung còn chưa kịp phản ứng, đã mất đi trọng lực được nâng lên, cả người nện xuống mắt đất, trong nháy mắt bụi đất b.ắ.n lên tràn ngập.
Trong lúc bụi mù bay lên, cậu ta nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Lãng Dữ: "Này, cậu lợi hại như vậy sao không ra tay sớm một chút?!"
Lãng Dữ đầu cũng không quay lại: "...”
Kiều Dã thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy, đột nhiên phát hiện bụi đất trên mặt đất hóa thành một sợi dây thừng, trói chặt cậu ta lại. Sau khi giãy giụa vài cái cũng không thoát ra được, cậu ta lập tức nhìn chằm chằm về phía Lãng Dữ, lên tiếng: "Này! Cậu đang làm gì vậy? Mau thả tôi ra!”
Vừa vặn lúc này Lãng Dữ xoay người, nhàn nhạt quét mắt nhìn về phía cậu ta một cái, sau đó mặt không chút thay đổi biến mất ở góc rẽ.
*
Bên kia, chiếc xe chở Thích Mê rốt cuộc cũng dừng lại.
Sau khi người đàn ông xuống xe, anh ta lập tức gấp gáp vòng ra phía sau mở cửa xe.
Thích Mê vừa ngước mắt lên nhìn, đã có thể nhìn thấy khuôn mặt không hài hòa của người đàn ông lộ ra nụ cười đắc ý bỉ ổi.
“Đi thôi, để tôi dẫn cô vào?" Người đàn ông ra vẻ quý ông đạo mạo vươn tay về phía Thích Mê, màu da trên bàn tay là một mảnh bẩn thỉu.
Thích Mê nhìn liếc qua, cười nhẹ một tiếng, không nhìn bàn taynày, tự mình bước xuống xe.
Cô vừa định đi đến tòa biệt thự ở phía đối diện đã bị người đàn ông giơ tay ngăn lại: "Bên kia không phải là chỗ cô nên đi, cô đi theo tôi, đến tòa biệt thự ở bên này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bước chân Thích Mê khựng lại, quay đầu lại nhìn.
Hai tòa biệt thự đối diện nhau, tạo hình lại rất giống nhau, nhìn từ bên ngoài thì không có sự khác biệt.
Nhưng rất rõ ràng, âm thanh truyền đến từ trong tòa biệt thự đối diện, nghe có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Được rồi đừng nhìn nữa, nếu cô muốn sống, thì ngoan ngoãn nghe lời cho tôi!"
Thích Mê nghiêng bước tránh ra, suy nghĩ một chút, cất tiếng hỏi: "Trong biệt thự này của anh không có ai khác chứ?"
“Đương nhiên là không có ai khác! Chỉ có cô và tôi, hai người chúng ta mà thôi!" Người đàn ông cười ha ha vài tiếng.
Thích Mê quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó dừng lại, xoay người đi về phía tòa biệt thự ở trước mắt: "Được rồi, vậy thì đừng lãng phí thêm thời gian nữa, anh nhanh đi mở cửa ra đi.”
Người đàn ông lại cười vài tiếng, đi nhanh hơn Thích Mê vài bước, tới cạnh cửa: "Người đẹp, tính tình thật sự rất là nóng nảy nha...... Không cần gấp gáp như vậy, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
“Vậy sao?" Thích Mê nhếch môi, "Nhưng tôi đang rất sốt ruột, đừng làm lỡ thời gian, sớm giải quyết cho xong việc đã.”
“Được rồi!" Người đàn ông càng cười lớn tiếng hơn nữa, anh ta còn tưởng rằng là do Thích Mê đang yêu thương nhung nhớ anh ta, vội vàng mở cửa bày ra tư thế mời vào.
Thích Mê chân trước vừa bước vào cửa, anh ta lập tức giống như sói đói mãnh liệt nhào vào trong cửa.
"Không được, người đẹp, nếu không chúng ta ở chỗ này làm qua một lần đi?!" Ở khúc cửa ra vào, người đàn ông vừa nói vừa vươn tay muốn sờ về phía Thích Mê.
Nhưng mà vừa mới đụng tới một góc quần áo trên người cô, Thích Mê đã lập tức né về phía trước. Khi cô xoay người lại thì một đôi mắt màu xanh lam sáng như biển khơi mênh m.ô.n.g thình lình xuất hiện.
Trong thoáng chốc, khí thế của cô toàn bộ bộc phát, ngay cả nụ cười cũng mang theo ý tứ uy hiếp.
“Vậy thì đến đây đi, rất tốt, tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh.”
Vừa dứt lời, Thích Mê đã cầm lấy cái ô dài cắm vào trán của người đàn ông.
Nguyệt
Cái ô này là vũ khí cô vừa lấy được, lúc cô vừa vào cửa nhìn thấy đã cầm trong tay.