Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 98



Cùng lúc đó, tiếng mắng chửi của Eva cũng không còn nữa.

Qua khoảng mười mấy giây, lúc có động tĩnh trở lại, chính là tiếng kinh ngạc cảm thán của Eva: “Oh my god! My god! Trời ạ! Vậy mà cậu lại có kỹ năng tấn công tập thể!”

Còn về Lãng Dữ nói cái gì, Thích Mê cũng không nghe được, âm thanh giày bốt Martin lại vang lên, cậu chậm rãi đi xuống từ trên lầu, phía sau là Eva đi theo lải nhải.

“Cậu là ai? Cậu cũng là người chơi tận thế sao? Thật lợi hại!” Eva không chút bủn xỉn khen ngợi Lãng Dữ, chỉ một lát đã nói vài từ wow.

Lãng Dữ đi xuống cầu thang, ra hiệu bằng mắt: “Đã cứu người ra.”

“Oh My God! Mê!” Eva hô to một tiếng, lập tức đi tới ôm Thích Mê một cách mãnh liệt: “Tôi biết cô sẽ không mặc kệ tôi mà! Tôi biết cô sẽ đến cứu tôi mà! Oh, tôi cảm động quá, cảm động đến độ muốn khóc.”

Thích Mê cười cười, vỗ phía sau lưng Eva: “Cô chính là cô bác sĩ của lớp Đậu Đinh chúng tôi đấy, sao tôi có thể không đến cứu được?”

Eva nghẹn ngào gật đầu: “Cũng may cô đã đến, nếu không tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ. Tôi vẫn luôn dùng kỹ năng gió cuộn làm lá chắn cho tôi và San, nhưng thể lực của hao hết nhanh quá, suýt chút nữa… Suýt chút nữa cô đã không thể thấy được chúng tôi nữa.”

“Đúng vậy, thật sự quá nguy hiểm.” Thích Mê vuốt vải sườn xám trơn mượt trên người Eva, lòng còn sợ hãi.

Trên người Eva chỉ mặc một nửa chiếc sườn xám màu đỏ, dưới hai chân mặc quần yếm ngụy trang, chắc chắn nếu để chậm thêm vài phút, để bọn họ rời khỏi căn biệt thự này thì có lẽ cô sẽ không tìm được họ trong cánh đồng mênh m.ô.n.g bát ngát.

Lần này thật sự rất nguy hiểm, chỉ suýt chút nữa thôi.

“Đúng rồi, Mê, làm sao cô có thể tìm thấy chúng tôi nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng cuối cùng cô sẽ không tìm thấy nữa đó!” Eva khịt mũi, hiện tại nhìn Thích Mê trước mắt đều cảm giác cô tự phát ra ánh sáng thần thánh, kèm theo bốn chữ to [ n nhân cứu mạng].

Thích Mê móc di động ra, chỉ vào một điểm đỏ nhỏ trên đó: “À, vì để bảo đảm, nên tôi đã âm thầm bỏ bọ rùa số 8 vào áo lông vũ của cô… Nhưng trong một kilomet mới có phản ứng.”

Eva cảm động, lại tiếp tục ôm cô vào trong ngực: “Trời ạ, Mê, tôi không biết nếu không có cô sau này tôi sẽ ra sao.”

Thích Mê ghét bỏ bĩu môi, né tránh cái ôm của cô ấy: “Cô dừng lại cho tôi… Đi thôi, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, lần này cô có phát hiện gì hay không?”

“Có!” Eva vội gật đầu không ngừng: “Tôi phát hiện ra một chuyện không tốt, lần này người bắt chúng tôi có liên quan đến [Ảnh].”

“Ảnh?” Thích Mê nhíu mày: “Cô chắc chắn chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Eva: “Chắc chắn, tôi và San bị bắt là vì để kết hôn với Sĩ quan Tiên phong của [Ảnh]!”

Nguyệt

Thích Mê: “Kết hôn?”

Tuy rằng Thích Mê tràn đầy nghi vấn đối với việc làm lần này của [Ảnh], nhưng cũng không khiếp sợ quá mức.

Tổ chức [Ảnh] là do [Người tiến hóa] của thế giới này tạo thành, đại khái những người đó rất có thể đều giống với người tiến hóa có năng lực cưỡi thú lúc trước cô gặp phải, tự nhận là đã tiến hóa đến mức độ cực cao, là sự tồn tại còn cao cấp hơn con người, chỉ xem con người giống như mèo con ch.ó con.

Cho nên từ lúc đó, cô đã đề phòng người tiến hóa.

Người tiến hóa và thú tiến hóa thất bại đều không thể xem là con người thì bỏ qua bởi họ hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện thương tổn đến con người, chỉ là cô chưa từng nghĩ tới những người kia lại trắng trợn táo bạo như vậy, xây dựng quân đội quái vật lớn để phục vụ cho mình.

Nghĩ đến ở chỗ này ở lại đây nhiều một phút sẽ thêm một phần nguy hiểm, sau khi Ngu San và Eva mặc xong áo lông vũ, bốn người vội vàng ra khỏi biệt thự.

Mới vừa đi hai bước, Ngu San đột nhiên nhỏ giọng dò hỏi Thích Mê: “Đúng rồi chị, hai người có nhìn thấy Kiều Dã không?”

Nhờ thế Thích Mê mới nhớ tới còn có người như vậy, cô ngẩng đầu nhìn Lãng Dữ: “Đúng vậy, những người khác đâu?”

Lãng Dữ ngẩng đầu ra hiệu ở phía trước, bình tĩnh nói: “Bên kia.”

Ngu San vừa nghe Kiều Dã cũng tới, vừa mừng vừa sợ, đôi mắt lập tức phát ra ánh sáng: “Anh ấy cũng tới sao? Anh ấy tới cứu em sao?”

Thích Mê hắng giọng, cô thật sự lười giải thích mấy chuyện tào lao kia, nên lại lựa chọn im lặng, tùy ý ậm ừ một tiếng——

Người đã tới, những có phải là tới cứu em không thì khó nói.

Ngu San không chú ý tới biểu cảm phức tạp trên mặt Thích Mê, một lòng chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, trong vô thức bước đi cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Eva phát ra một tiếng hừ thật mạnh từ trong lỗ mũi.

Cô ấy là người trong cuộc, chính mắt thấy lúc Ngu San bị quái vật bắt đi, Kiều Dã sợ đến mức không dám đánh rắm, chỉ lo tìm một cơ hội ẩn núp, đối với loại đàn ông này, cô ấy chỉ có thể hình dung bằng hai từ ‘rác rưởi’.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com