1
Cả ngày hôm đó, tôi không thể ngồi yên ở bàn làm việc, cảm giác như có cái gì đó đang “kẹt" ở giữa.
Trưởng nhóm bảo tôi mang tài liệu cho sếp, tôi không thể từ chối, đành phải run rẩy đi đến văn phòng sếp và gõ cửa.
"Vào đi."
Tôi mở cửa, vừa thấy tôi, sếp im lặng một lát, rồi trên khuôn mặt kiểu "bad boy" của anh ấy lại hiện ra một nụ cười kỳ lạ.
Đừng cười nữa, đừng cười nữa, làm tôi sợ phát khiếp.
"Tổng giám đốc Lục, phiền anh ký vào tài liệu này." Tôi run rẩy đưa tài liệu cho anh ấy, rồi vội vàng lùi lại ba bước.
Lục Ngôn cúi xuống xem tài liệu.
Anh ấy nhìn mãi, như thể cả thế giới đang chờ anh ấy đọc xong.
Chắc là anh ấy không biết chữ.
"Có một vấn đề." Lục Ngôn tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, đủ để anh ấy sống suốt đời và để lại tài sản cho ba thế hệ.
Tôi lập tức tỉnh lại, vội vàng lấy sổ tay ra ghi chép, liên tục gật đầu: "Dạ vâng, anh nói đi, tôi sẽ phản ánh lại với trưởng nhóm của chúng tôi..."
"Tại sao em cứ muốn tôi cười?"
Tôi…
Tôi không biết, có lẽ vì tôi chán sống rồi.
Khuôn mặt tôi suýt chút nữa nứt ra, tôi quay người lại đóng cửa.
Lục Ngôn nhìn tôi với ánh mắt đầy thích thú, giống hệt như đêm qua khi tôi là hoàng đế nhìn phi tần của mình.
Sao thế, muốn để ta tới nâng cằm nàng lên à?
"Ahem, Tổng giám đốc Lục, anh có... siêu năng lực gì không?"
Lục Ngôn xoa mũi, vẻ mặt hơi bối rối: "Ngoài việc có thể vào được giấc mơ của em, tôi hình như không có siêu năng lực gì khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-mo-thay-sep-ba-dem-lien-tiep/chuong-1.html.]
Trời ơi.
Tôi thật là "ngầu" quá đi.
Tôi lại liên tiếp ba đêm mơ thấy sếp của mình.
Giờ phải làm sao đây, bảo hiểm xã hội vừa đóng được nửa tháng, nếu thất nghiệp thì có thể nhận trợ cấp thất nghiệp không nhỉ?
Lục Ngôn nhìn tôi, trầm ngâm một lúc lâu.
"Em rất quen mặt."
Thì làm sao mà không quen mặt được, chúng ta đã cùng nhau sống ba đời ba kiếp trong mơ rồi, chỉ thiếu chút nữa là có sính lễ mười dặm thôi.
"Em có phải đã dùng phép thuật gì để mê hoặc tôi không?"
Tổng giám đốc Lục quả thật suy nghĩ khác người! Tôi giơ tay thề: "Trời đất chứng giám, thật sự không có đâu. Nếu tôi có khả năng này, việc đầu tiên tôi làm sẽ là yêu cầu anh tăng lương cho tôi!"
Lục Ngôn nhìn tôi suy nghĩ một lúc rồi nhướn mth: "Em không hài lòng với hệ thống lương của công ty tôi sao?"
Tôi thật sự muốn cắn đứt lưỡi mình.
Nhìn đi, tôi đã vô tình cho anh ấy lý do chính đáng để đuổi việc mình rồi.
"Ôn Đóa Đóa, nếu muốn tăng lương thì cũng không phải không được, chỉ cần ban đêm em đừng mơ về tôi nữa."
Mấy người phàm như tôi làm sao mà kiểm soát được?
Tôi mặt mày lộ vẻ khó xử.
Lục Ngôn xoay xoay cây bút, cười như không cười, nhìn về phía phòng nhân sự.
Chết rồi, phải hy sinh tính mạng thì thôi, nhưng công việc thì không thể mất được.
Tôi ngập ngừng gật đầu như thể đã sẵn sàng hy sinh.