Tôi Mơ Thấy Sếp Ba Đêm Liên Tiếp

Chương 3



3 Tôi không biết câu nói vừa rồi là mơ hay thật, nhưng có thể thấy được, Lục Ngôn không vui chút nào.

"Em ra ngoài đi."

Tôi như được ân xá, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng giám đốc.

Trở lại bàn làm việc, cô bạn đồng nghiệp nhỏ bên cạnh tò mò lại gần.

"Lục tổng tìm cô làm gì thế?"

"Thảo luận công việc."

"Anh ấy chưa bao giờ làm việc vào giờ nghỉ trưa."

Tôi mặt không đổi sắc: "Mọi người đều có thể thay đổi mà."

Cô bạn đồng nghiệp nhỏ vẫn không bỏ cuộc: "Cô và Lục tổng có quan hệ gì?"

"Quan hệ cấp trên cấp dưới." Tôi thật sự muốn nói là chúng tôi có quan hệ "trải qua một đêm đẹp", nhưng sợ bị đánh, vì Lục Ngôn là “đóa hoa cao lãnh" của công ty, là mẫu hình lý tưởng của mọi phụ nữ.

"Đơn giản vậy thôi sao? Hai người cùng tốt nghiệp từ một trường mà."

Tôi cười nhẹ: "Bộ trưởng Ngoại giao hiện nay cũng là cựu sinh viên của trường chúng tôi."

Cô bạn đồng nghiệp nhỏ gật gù: "Cũng đúng, người như cô làm sao có thể quen biết được người nổi tiếng như Lục Ngôn."

Thực ra tôi đã gặp anh ấy một lần.

Khi tôi vào trường Đại học A, anh ấy đã học năm cuối, lúc đó công ty anh ấy đã khởi nghiệp, nên anh ấy ít khi ở trường.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, tôi bị giáo viên trong khoa kéo ra phía sau sân khấu, giúp đỡ các sinh viên xuất sắc mang đồ.

Tôi được phân công giúp đỡ một anh chàng học giỏi khác, anh ấy đứng ngay sau Lục Ngôn và phát biểu.

Tôi được phân công giúp đỡ một anh chàng học giỏi khác, anh ấy đứng ngay sau Lục Ngôn để phát biểu.

Anh chàng này rất giỏi về nghiên cứu tính toán, nhưng lại không giỏi diễn thuyết, vì thế khá căng thẳng.

Tôi nghĩ ra đủ cách để chuyển sự chú ý của anh ấy, làm mặt xấu, hát cho anh ấy nghe, còn kể cho anh ấy nghe những chuyện dở khóc dở cười hồi nhỏ của tôi.

Có lẽ vì tôi quá ồn ào, Lục Ngôn đã quay lại nhìn tôi một cái.

Cái nhìn ấy như kiểu "Cô làm tôi đau mắt quá."

Tôi sợ đến mức rụt lại. Đang định xin lỗi thì thầy giáo gọi anh ấy lên sân khấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-mo-thay-sep-ba-dem-lien-tiep/chuong-3.html.]

Anh ấy như một vị vua cầm thanh kiếm, đi vào vòng ánh sáng mà người quay phim đã chuẩn bị sẵn, ánh sáng rực rỡ, khí chất phi phàm.

Tôi nhớ mãi cái dáng vẻ ấy.

Nhưng tôi chưa bao giờ dám mơ tưởng gì nhiều.

Vào công ty này cũng là một sự tình cờ, nhưng không ngờ lại thành ra mối quan hệ mỗi đêm đều gặp nhau.

4 Tối hôm đó, tôi lại tiếp tục uống cà phê để thức khuya.

Tôi không có tài năng gì đặc biệt, nhưng tôi phải giúp sếp Lục giữ đủ sức lực!

Ngày hôm sau đi làm, tôi cảm thấy mình như muốn ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Khi tôi đang mệt mỏi định gọi đồ ăn trưa, tổ trưởng lại bảo tôi mang tài liệu cho Lục Ngôn.

Tôi cúi đầu bước vào, đặt tài liệu lên bàn của Lục Ngôn, nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Lục tổng, làm ơn ký giúp tôi."

Anh ấy nhìn tôi như nhìn xác sống: "Tối qua lại không ngủ?"

Mắt tôi mờ đi, gần như không suy nghĩ được, chỉ biết gật đầu.

"Giường xếp sau ghế sô pha, mang ra đi."

Tôi biết rồi, sếp muốn ngủ trưa, tôi một kẻ vô dụng, tôi sẽ giúp sếp trải giường.

Sau khi trải xong giường, Lục Ngôn lại không đến.

Anh ấy ngồi trên ghế xoay của mình, liếc nhìn tôi một cái: "Ngủ đi."

"Tôi ngủ à? Anh không ngủ nữa à?"

"Cùng ngủ."

Trên mặt tôi xuất hiện một biểu cảm khó nói thành lời.

Thật ra, tôi có hơi động lòng.

Nhưng tôi phải giữ vững lập trường, không thể để lộ ra.

Tôi e thẹn quay đi: "Giường này nhỏ quá, ngủ chung có vẻ hơi khó."

Lục Ngôn bấm một cái lên chiếc ghế xoay phức tạp của mình, nửa người ngả ra, nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một đứa ngốc, "Ôn Đóa Đóa, ít xem mấy thứ sách k.h.i.ê.u d.â.m đi, tôi chỉ muốn thử nghiệm xem, nếu ngủ chung vào ban ngày liệu có gặp nhau trong mơ không."