Cô không biết mình có yêu anh hay không, càng không biết có yêu anh hơn Trần Mạn hay không, nhưng có một điều cô rất chắc chắn, cô không muốn rời xa anh, ít nhất là bây giờ chưa muốn.
Trái tim Từ Nham chật chội lắm, chứa đựng mười năm của anh, còn chỗ nào chứa cô sao?
Câu hỏi này chỉ cần nghĩ thôi cô đã thấy hơi buồn.
Từ Nham đến thành phố W lúc tám giờ, đến hơn chín giờ mới về khách sạn. Trong khoảng thời gian đó chỉ gọi cho Kiều Tịch Nhan một cuộc điện thoại, rất ngắn gọn để báo bình an.
Ngôi nhà không có Từ Nham trống trải đến mức khiến cô thấy hơi sợ hãi, như thể hơi thở cũng có tiếng vọng. Lúc này đèn trong phòng khách đều đã tắt, Kiều Tịch Nhan ngồi bên giường lấy lược chải mái tóc vẫn còn ướt. Những giọt nước rơi rải rác trên mép chăn gấm. Khi Từ Nham ở nhà thì tuyệt đối không cho phép điều này. Cô giống như đứa trẻ lén xem tivi khi bố mẹ không có nhà, có cảm giác thỏa mãn khi chống đối quyền uy thành công.
Laptop của cô đặt trên tủ đầu giường, MSN luôn online, kỳ lạ thật, càng cô đơn thì càng không có ai tìm cô nói chuyện. Cô buồn chán tiếp tục nghịch tóc.
Cô đang ngẩn ngơ thì trên màn hình đột nhiên hiện lên một hộp thoại yêu cầu video, cô theo bản năng click vào, đến khi kết nối cô mới phát hiện là Từ Nham gửi đến.
Cô vừa định mở miệng trách móc anh vài câu, không ngờ anh nhìn cô trong màn hình kích động nói: "Em làm cái trò gì vậy? Sadako à?"
Kiều Tịch Nhan nghẹn họng, bực bội nói: "Em chỉ là gội đầu chưa sấy khô thôi được chưa! Từ Nham sao anh không đi c.h.ế.t đi! Em không muốn nói chuyện với anh nữa!"
"Ừ," Từ Nham cúi đầu nhìn gì đó, chậm rãi nói, "Em nói tiếng Nhật anh cũng không hiểu."
Kiều Tịch Nhan gầm lên: "Cút--" Gầm xong liền tắt video.
Tin nhắn trong hộp thoại vẫn đang chạy lên.
"Em thật sự đi rồi? Em muốn quay về tivi rồi sao?"
Kiều Tịch Nhan tức điên người, gõ lạch cạch vào hộp thoại: "Từ Nham, anh muốn xảy ra án mạng à?"
Gửi tin nhắn xong, nửa ngày không thấy trả lời, đúng lúc Kiều Tịch Nhan chuẩn bị tắt máy tính thì trong hộp thoại lại hiện lên một tin nhắn: "Gọi điện cho em?"
"Em nói tiếng Nhật anh không hiểu."
"Không sợ, em có phụ đề mà."
Kiều Tịch Nhan vừa định trả lời thì điện thoại đã reo. Cô lồm cồm bò sang đầu giường bên kia tìm điện thoại.
Giọng nói của Từ Nham truyền đến tai Kiều Tịch Nhan qua sóng điện. Cô chỉ cảm thấy bên tai áp vào điện thoại nóng ran.