15.
Buổi tối đi ngủ tôi và anh ta cách nhau một khoảng lớn.
Anh ta lạnh lùng liếc xéo tôi một cái, không nói gì.
[Điều khoản thứ ba của thỏa thuận: không được chiến tranh lạnh. Mình nên nhắc vợ thế nào đây, thật đau đầu.]
Nửa đêm tỉnh dậy, tay chân tôi lạnh buốt, vào nhà vệ sinh xem thì phát hiện đến kỳ kinh nguyệt.
Tôi bật đèn đầu giường, cuộn tròn trong chăn, mặt trắng bệch, đau đến cắn môi.
Chắc là do tối uống ly trà sữa đá.
Ánh đèn yếu ớt hơi chói mắt, anh ta từ từ tỉnh lại, đôi mắt ngái ngủ mang theo vài phần mờ mịt.
Anh ta ngồi thẳng dậy, nhìn tôi đang co rúm lại: "Sao vậy, lạnh lắm sao?"
[Vợ sẽ không phải là đang mộng du đấy chứ, giật cả mình.]
[Vợ trông đáng thương quá, chẳng lẽ vẫn còn vì chuyện tối qua?]
Tôi không trả lời.
Anh ta cúi người nâng cằm tôi lên, giọng nói lạnh nhạt nhưng dịu dàng: "Rốt cuộc sao vậy, không khỏe sao?"
Tôi mím môi, giọng khàn khàn: "Đau bụng."
[Sẽ không phải là đến kỳ kinh nguyệt đấy chứ.]
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của anh ta, ừ một tiếng.
Anh ta nhíu chặt mày, xuống giường xỏ dép lê ra khỏi phòng.
Tôi chớp chớp mắt.
Một lát sau, anh ta bưng một ly gì đó lên.
"Uống đi." Giọng anh ta không cho phép từ chối.
[Phù, sở trường của anh chính là nước đường đỏ.]
Tôi liếc nhìn, quả nhiên là nước đường đỏ, thứ tôi ghét nhất.
Tôi nhấp một ngụm nhỏ, hương vị có chút giống nước đường đỏ mà bạn thân cấp ba Lâm Lâm đặc biệt sáng tạo cho tôi.
Tôi chua xót hỏi: "Sao anh biết làm cái này?"
Anh ta chuyển chủ đề: "Anh, người khác dạy, đỡ hơn chưa?"
[May mà anh phản ứng nhanh, ha ha ha.]
Tôi uống cạn, nghẹn ngào trả lời: "Ừm."
Tôi nhét ly vào tay anh ta, chui tọt vào chăn.
Chắc là không phải đâu, sáng mai dậy hỏi Lâm Lâm vậy.
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
16.
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi quên béng chuyện hỏi Lâm Lâm.
Vì mẹ chồng gọi hai chúng tôi về quê, nói ông nội nhớ chúng tôi.
Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt có cuộc họp khẩn cấp, để tôi một mình buồn bã về.
Mẹ chồng thân mật khoác tay tôi, dịu dàng hỏi han: "Hân Hân à, có phải A Trình chọc con giận chỗ nào không, con nói mẹ nghe, mẹ giúp con đánh nó."
Anh ta sẽ không phải thật sự hỏi mẹ chồng rồi đấy chứ.
Mất mặt quá.
Tôi cứng miệng: "Không có, con không khỏe trong người."
"Hân Hân, A Trình nó là vậy đó, ngoài mặt lạnh lùng không thích nói chuyện lại còn cứng miệng, thực ra lòng nó mềm lắm. Nó có gì làm không tốt con cứ nói, tuy hai đứa kết hôn thương mại, nhưng nó thích con lắm đó, chắc chắn sẽ sửa."
Mẹ chồng nói một tràng dài với tôi.
Tôi miễn cưỡng cười phụ họa, nhưng trong lòng lại tự giễu.
Mẹ chồng thấy tôi vẻ mặt không tin, nghiến răng kéo tôi đến phòng ngủ cũ của gã đàn ông c.h.ế.t tiệt.
Mẹ chồng trong lòng buồn bực: "Lo c.h.ế.t mất thôi, hai đứa này, bao giờ mới bế được cháu đây."
Đây là phòng ngủ cũ của anh ta trước khi kết hôn, tôi giữ hình tượng người vợ ngoan ngoãn dịu dàng hiểu lòng người, chưa bao giờ mở miệng nói muốn vào.
Mẹ chồng mở cửa phòng, đẩy tôi vào, còn ném cho tôi một túi giấy ăn lớn, thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt cười như hoa cúc của mẹ chồng, nụ cười đó giống như nụ cười muốn bế cháu ngoại của mẹ tôi.
?
Tôi không hiểu.
Tôi vào phòng ngủ là có thể nhảy ra một đứa bé sao?
Sau này biết được sự thật, tôi chỉ có thể yếu ớt nói một câu: "Thật sự có thể, chỉ là không phải bây giờ thôi."
17.
Đây rốt cuộc là mối tình tuyệt đẹp gì vậy?
Nếu người trong ảnh không phải là tôi, tôi nhất định sẽ cuồng nhiệt "ship" cặp đôi này.
Nếu đối tượng trong nhật ký thầm mến không phải là tôi, tôi nhất định sẽ cười như bà cô.
Nếu mấy món quà bên cạnh không đề tên tôi, tôi nhất định sẽ cười như vịt kêu.
Nhưng đối tượng là tôi, tôi phải làm sao đây?
Đương nhiên là phát cuồng lên rồi!
Đùa thôi đùa thôi.
Tôi ngồi phịch xuống đất, nước mắt giàn giụa, nước mũi chảy ròng ròng, lúc cười lúc khóc, như một người điên.
Ảnh là ảnh thời trung học, chắc là anh ta chụp trộm.