Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

Chương 79: Biết là tốt



Trong lúc Pablo còn đang tự an ủi chính mình, hiện trường rơi vào trạng thái tĩnh lặng, cực kỳ tĩnh lặng.

Video tiêu điểm đang chiếu chậm lại lần lượt từng cú xoay người, từng bước chuyển động của Thunderbolt 02, mỗi cử động của nó lại khiến trái tim người xem thắt lại.

Một quỹ tích song song giúp 02 né được một đòn tấn công, sau đó cơ giáp bay lả lướt trên bầu trời dường như không theo bất kỳ nhịp điệu nào, lại kỳ diệu tránh né được toàn bộ đòn tấn công từ pháo đài.

Một tia laze vụt qua!

Cách cơ giáp của cậu chưa đến 1 cm!

Nhưng lại bị cơ giáp né được!

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần...

Cơ giáp trên màn hình né đạn thành công hết lần này đến lần khác. Hoạt động với cường độ cao như thế gây ra tổn thương rất lớn tới thể chất và tinh thần của một người.

Bùm bùm bùm–

Cả chục tia laze lao đến, dưới áp lực lớn này, cơ giáp Thunderbolt 02 vẫn kiên trì, đòn tấn công dồn dập từ Pháo Đài Thép vẫn bị cậu chặn đứng!

Dưới mưa bom bão đạn dày đặc này, không cần đến hai phút rưỡi, Nolan tự hỏi chỉ 36 giấy thôi có khi cậu cũng không trụ được ấy chứ. Thế nhưng Giang Nguyên làm được. Không những trụ được mà cơ giáp của cậu còn chẳng bị hư hại gì!

Này...

Khán giả sốc toàn tập, bình luận viên cũng kích động đến mức không thốt nên lời!

Cả khán đài đều yên lặng. Mặc dù trong trận đấu bọn họ vẫn có thể nhìn thấy Giang Nguyên nhưng cũng không biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra vì ánh mắt không theo kịp chuyển động. Đến tận khi xem lại video tua chậm, họ mới biết được chiếc Thunderbolt 02 đã thực hiện bao nhiêu thao tác tinh vi trong hai phút hơn ngắn ngủi đó.

Tránh được mọi đòn tấn công từ pháo đài, quả là phép màu kỳ diệu!

– "Má, đây là thao tác kiểu gì đây, ông mày sợ vãi linh hồn luôn!"

– " Ngoài đỉnh kout tôi khum còn gì để nói QAQ"

– "Mẹ hỏi tại sao tôi lại quỳ xuống xem thi đấu, uhuhu, tôi thật sự xem đến mức phát khóc luôn."

– "Đã có một chuyên gia số liệu phân tích thao tác của Giang Nguyên dựa trên livestream. Đỉnh nóc! Kịch trần! Đẳng cấp này! Yêu vờ lờ!"

– "Đội Rick chắc bị đánh đến mức sinh ra ám ảnh trong lòng ấy nhỉ?"

...

Boong boong boong boong!

Hàng loạt âm thanh vang lên bên ngoài cơ giáp.

"Xin chào, cậu ổn chứ?" Giọng nói của ai đó thông qua hệ thống thu thanh truyền vào cơ giáp. Thành viên đội Rick trong cơ giáp nghe thấy tiếng gọi thì định thần lại.

"Có sao không?" Nhân viên hỏi lại đầy quan tâm.

Thành viên đội Rick nuốt nước bọt, dần hồi phục sau khi bị hạ gục. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến việc họ sẽ thua nhanh đến thế ở bản đồ Pháo Đài Thép này.

"Alo alo, cậu có sao không? Có nghe thấy giọng tôi nói không?"

"Tôi ổn..."

Các thành viên đội Rick bất lực nói. Dù biết đội mình sẽ thua, nhưng chẳng ai ngờ họ lại thua chỉ trong vòng 150 giây kể từ khi bắt đầu đến khi kết thúc trận đấu.

Trong khi mọi người đang xem lại ghi hình, Giang Nguyên không có thời gian để tự khen mình một câu nữa, cậu đang mệt mỏi vô cùng.

Cơ thể của cậu cũng khó mà chịu được cường độ hoạt động cao đến thế. Về mặt tinh thần, cậu có sự hỗ trợ của Alphonse nên không gặp vấn đề gì lớn, nhưng thể chất thì thực sự không thể chịu nổi. Hiện tại, cậu có thể cảm nhận rõ rệt là nhiệt độ cơ thể mình đang tăng cao.

Mở khoang lái, Giang Nguyên xuống khỏi cơ giáp, thở dốc.

Kỷ Dung cũng đi xuống, không biết từ lúc nào, anh đã lấy hai chai nước từ nhân viên công tác, nhanh chóng bước tới, mở nắp một chai nước rồi đưa vào tay cậu.

"Cảm ơn." Giang Nguyên cũng không khách sáo với Kỷ Dung. Cậu cầm chai nước đã mở nắp, ngẩng đầu lên, đổ thẳng vào cổ họng. Khi nước tràn vào, hầu kết của cậu cuộn lên cuộn xuống.

"Không..." Kỷ Dung nói được nửa câu thì lắp bắp, dừng lại. "Dùng."

Hình như có mùi pheromone.

Kỷ Dùng ngửi khẽ, trong không khí có một mùi hương rất nhẹ.

Rất giống mùi mà cậu ngửi thấy trong phòng Giang Nguyên trước đó.

"Sao thể?" Giang Nguyên thả chai nước xuống, thấy Kỷ Dung cau mày liền hỏi.

Kỷ Dung: "Hình như tôi ngửi thấy mùi pheromone."

Giang Nguyên nhìn anh bằng vẻ mặt kỳ quái: "Có mùi không phải là chuyện bình thường à? Ở đây có nhiều người mà."

Kỷ Dung sờ sờ chính mình, gật đầu.

Anh nghi ngờ mình thèm muốn Giang Nguyên đến mức phát điên, mũi anh sinh ảo giác rồi!

...

Bên ngoài lối đi rời khỏi sân đấu.

"Em còn có việc, hôm nay em về trước đây." Người đàn ông đeo kính râm nhẹ nhàng nói với người đàn ông cao lớn đẹp trai bên cạnh. "Nhớ nói với con trai em là trận đấu hôm nay con thể hiện rất tuyệt vời."

Kỷ Sùng ôm người yêu, lông mày hơi chau lại, không hài lòng nói: "Sao em về sớm thế?"

Horace không biết phải nói sao. Tuy anh rất muốn ở lại với Kỷ Sùng, nhưng còn có quá nhiều việc cần giải quyết. Dù sao thì cũng sắp tuyên bố thoái vị, còn nhiều việc cần chuẩn bị. "Có một số việc em cần giải quyết sớm. Đợi đến khi kết thúc thi đấu, em mới rời đi cùng anh và con được."

"Anh đợi em một chút nữa thôi."

Kỷ Sùng hôn lên trán người mình yêu: "Ừ."

"Thế nếu nhà Bramble biết em là papa của Kỷ Dung, họ có gây rắc rối cho em không?" Kỷ Sùng nhẹ nhàng hỏi.

Horace lắc đầu: "Anh yên tâm, không đâu, cho họ một trăm lá gan họ cũng không dám."

Nhìn vẻ mặt tự tin của vợ yêu, Kỷ Sùng liền nghĩ đến lời Alfonso nói. Ông ta e rằng chỉ có vị "hoàng đế thiết huyết" của Hoyt mới có thể khiến gia tộc Bramble phải cúi đầu nhận sai một cách khiêm nhường đến thế.

Kỷ Sùng nghĩ đến đây, nắm chặt tay vợ yêu hơn.

Đôi mày nhíu lại, ông hỏi: "Lúc đó em đã tìm ai giúp đỡ?"

Horace: "..."

"Có phải là hoàng đế của nước em không?" Thấy vợ yêu không trả lời, Kỷ Sùng tiếp tục hỏi.

Horace ậm ừ, cũng không khác lắm, chẳng qua không phải là anh tìm người, mà là tự thân vận động.

Kỷ Sùng lập tức nắm chặt tay vợ yêu.

Hoàng đế Hoyt là một alpha trẻ độc thân, trong khi vợ yêu của ông là một omega trẻ đẹp, độc thân và còn là quý tộc ở Hoyt. Chuyện này...thật sự khiến ông không thể không nghĩ nhiều.

Ông chưa bao giờ nhìn thấy vị hoàng đế này, nhưng đã nghe nhiều người kể về ngoại hình và năng lực vượt trội của người kia. Kỷ Sùng tự coi mình là người xuất chúng, nhưng so với hoàng đế Hoyt, có vẻ sự xuất chúng của ông cũng chỉ ở mức "tầm thường" thôi.

Cứ nghĩ vợ mình phải tìm đến một alpha xuất sắc khác để xin giúp đỡ là ông lại cảm thấy khó chịu.

Vị hoàng đế này còn giúp rất đến nơi đến chốn nữa!

Ông tự hỏi liệu hoàng đế Hoyt có để ý đến vợ yêu của mình không!

Kỷ Sùng hơi ngập ngừng nói: "Em và anh ta có quan hệ tốt à?"

Horace coi đó là điều hiển nhiên: "Vâng."

Tất nhiên là quan hệ tốt rồi, dù sao cũng là một người mà.

Trong lúc Horace đang tự cười bản thân, Kỷ Sùng nhìn vào mắt anh, nói đầy nghiêm túc: "Chuyện này anh cũng có thể giải quyết. Bệ hạ bận bịu nhiều việc, cho dù quan hệ có tốt cũng không cần phải làm phiền anh ta những chuyện nhỏ nhặt này."

Nghe lời Kỷ Sùng nói, Horace xua tay: "Anh yên tâm, anh ta không thấy phiền phức..."

Horace chưa kịp nói hết câu đã ngừng lại khi thấy sắc mặt Kỷ Sùng sầm xì.

Anh sững người lại một khoảnh khắc, sau đó như nhận ra điều gì, khóe miệng nhếch lên: "Kỷ Sùng, anh ghen à?"

Người đàn ông đẹp trai sắc mặt tối sầm âm y, một lúc lâu sau mới đè giọng nói khẻ: "Biết là tốt, sau này không cho em tìm anh ta nhờ việc gì nữa!"

Horace: "..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com