Tôi Phong Thần Ở Tinh Tế Nhờ Phim Điện Ảnh Địa Cầu

Chương 661





《Thiên Tuyển》 thiên về kiểu phim có nhiều tuyến nhân vật nổi bật, mà anh chỉ đóng một vai khách mời trong đó.

Có giới truyền thông bóng gió với anh: "Liên hoan phim năm nay nếu không giành được đề cử nào, anh có còn tham dự không?"

Không giành được đề cử mà vẫn tham dự, vậy lấy tư cách gì để đi chứ?

Đơn giản là họ muốn biết liệu bạn đồng hành nam của Sở Tân có phải là anh hay không.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Đoàn phim 《Thiên Tuyển》 không đến mức ngay cả một chỗ ngồi cũng không giữ lại cho tôi đâu." Anh cười tủm tỉm trả lời, để lại cho giới truyền thông không gian tưởng tượng vô hạn —— lúc này các phóng viên mới nhớ ra còn có lựa chọn đi cùng đoàn phim, không khỏi cảm thấy thất bại.

Truyền thông không tìm được Sở Tân, đành phải nhắm vào Diệp Thiên Tiếu, người có độ phủ sóng cao.

Đủ thứ câu hỏi trên trời dưới đất đều có, cả những lời chỉ trích anh đóng phim thương mại đến mức không còn theo đuổi nghệ thuật nữa cũng có. Vẫn luôn có những nhà phê bình điện ảnh cho rằng việc anh đóng 《001》 là đang lãng phí tài năng diễn xuất của mình.

"Sau khi tôi tốt nghiệp trường quân đội, rồi vào giới giải trí, các thầy giáo cũ cũng nói tôi đang lãng phí tài năng chiến đấu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm nay dù không vớt được một đề cử nào tại liên hoan phim, Diệp Thiên Tiếu vẫn ung dung ngồi trên ngôi vị đỉnh cao, đang nghịch ngợm mô hình cơ giáp kiểu mới trong phần hai của 《001》, thứ vẫn còn đang trong giai đoạn đặt trước —— cũng giống như 《Pokémon》, 《Digimon》 hay thậm chí là Ultraman, cùng một thứ đồ vật nhưng đổi một tạo hình mới, gọi là thế hệ một, thế hệ hai, là có thể kích thích mạnh mẽ ham muốn tiêu dùng, đồng thời cũng mang lại cảm giác mới mẻ cho người xem.

Chiêu này quả thật rất hiệu quả. Sau khi phần hai được chiếu, tạo hình cơ giáp 001 phiên bản hoàn toàn mới bên trong lập tức khiến rất nhiều fan điện ảnh sở hữu đồ lưu niệm thế hệ một cảm thấy món đồ trong tay mình không còn thơm nữa, muốn có cái mới.

Món đồ mới này còn đang trong giai đoạn đặt trước, cái này là Diệp Thiên Tiếu lấy được từ phòng làm việc của Sở Tân.

"Tôi không cần phải làm nô lệ cho tài năng. Bởi vì tôi có khả năng diễn xuất, nên nhất thiết phải đi đóng những bộ phim văn nghệ sâu sắc sao? Việc tôi có tài năng diễn xuất tốt, và việc gu thẩm mỹ của tôi rất đại chúng, thương mại, thậm chí có phần tầm thường, hai điều đó không hề mâu thuẫn."

"..."

Sở Tân, người đang phác thảo đề án phim điện ảnh yêu nước cho Liên Bang, không tiếng động mà liếc nhìn anh một cái, rồi nói tiếp: "Xét thấy anh là fan hâm mộ số một các tác phẩm của tôi, có phải tôi có thể hiểu rằng đánh giá của anh về các tác phẩm của tôi chính là ba hạng mục kể trên không?"

Cô vừa dứt lời, Diệp Thiên Tiếu liền buông mô hình trong tay xuống, hai tay chống lên bàn, dùng đôi mắt cún con ngây thơ nhìn chằm chằm cô: "Tất cả các tác phẩm của cô đều rất xuất sắc và đẹp đẽ."

Hàng mi anh rậm rạp, đôi mắt luôn long lanh ẩm ướt, nhìn ai cũng mang một vẻ lãng mạn như thơ như họa.

Sở Tân: "Thực ra đánh giá của anh không sai, sở thích của tôi tương đối đại chúng, những gì công chúng thích chính là những gì tôi muốn quay, cho nên tôi kiếm được tiền là điều nên làm."