Bố tôi bước lên sân khấu, góc quay chỉ chụp được cằm ông.
Sau vài câu khách sáo, ông bỗng đổi giọng.
"Cô gái nhỏ Dụ Tư Vũ này, khi mới vào bệnh viện đã không qua nổi kỳ kiểm tra năng lực."
"Nhưng cha nuôi của cô bé lại là một cổ đông danh nghĩa của bệnh viện. Ông ấy năn nỉ ỉ ôi mãi, cuối cùng cô bé mới được giữ lại."
Một chữ "cha" và một chữ "cha nuôi", đúng là thú vị.
Miếng đào tôi đang ăn dừng lại giữa không trung.
Bố tôi vẫn cười ha ha.
"Chúng tôi không dám để cô bé đảm nhận vị trí quan trọng nào, nên chỉ có thể sắp xếp làm y tá, còn đặc biệt nhấn mạnh là không được để cô bé tiếp xúc với bệnh nhân hay thuốc men."
"Cha nuôi của cô bé cưng chiều cô bé lắm, còn dặn tôi coi như bệnh viện đang nuôi một người rảnh rỗi."
Tôi bỗng dưng rất muốn nhìn biểu cảm của Trần Tiêu Nhiên lúc này.
16.
Trước đây trong bệnh viện từng có lời đồn, rằng có một cổ đông danh nghĩa không đứng đắn, thích nuôi dưỡng những cô gái trẻ.
Mọi người chỉ coi như chuyện đùa, thỉnh thoảng gặp ông ta trong bệnh viện cũng không ai vạch trần, vẫn giữ vẻ cung kính bên ngoài.
Bố tôi lại cứ đứng trên sân khấu, càng nói càng hứng thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cô gái nhỏ này cũng có bản lĩnh lắm, chọn được bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất bệnh viện chúng tôi. Từ giờ, tôi cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi."
"Ở đây, tôi xin chúc đôi tân nhân trăm năm hạnh phúc, mãi mãi đồng lòng."
Chỉ thiếu điều ông bảo bộ phận nhân sự thông báo cho Dụ Tư Vũ rằng cô ta sắp bị sa thải theo diện N+1.
Nói xong, ông xuống sân khấu, bước chân nhẹ bẫng, mặt đỏ bừng vì cố nhịn cười.
Tôi nghe thấy ông vừa đi vừa lẩm bẩm: "Dám bắt nạt con gái tôi hả? Lá gan cũng to thật đấy."
Bỗng dưng, tôi thấy buồn cười, sống mũi cũng cay cay.
Bố tôi điều chỉnh góc quay, trên sân khấu, MC đã nhắc đi nhắc lại: "Xin mời hai tân nhân bước lên lễ đài."
Trần Tiêu Nhiên lại siết chặt nắm tay, mặt mày u ám, không hề nhúc nhích.
Bên cạnh, Dụ Tư Vũ nước mắt lưng tròng, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta mà lay động không ngừng, nhưng chẳng thể lay chuyển nổi.
Bố mẹ anh ta cũng lúng túng tiến lên, dường như đang ra sức khuyên bảo.
Một lúc lâu sau, anh ta ngửa đầu, mím chặt môi.
Tôi quá hiểu dáng vẻ này của anh ta. Mỗi lần cố nhịn nước mắt, anh ta đều ngẩng lên như vậy.
Như một kẻ dốc hết đường lui, anh ta đột ngột nắm c.h.ặ.t t.a.y Dụ Tư Vũ, lôi cô ta lao thẳng lên sân khấu.
Bước chân dồn dập, chẳng buồn để ý cô dâu vấp váy mà loạng choạng suýt ngã.
Giữa tiếng nhạc dập dềnh, hai người bước lên lễ đài, một người sắc mặt nặng nề, một người hoang mang sợ hãi.
Đây có lẽ là đám cưới thú vị nhất mà tôi từng chứng kiến.
MC ho khẽ hai tiếng, điều chỉnh nụ cười chuyên nghiệp, hỏi Trần Tiêu Nhiên:
"Chú rể có vẻ hơi căng thẳng nhỉ? Hay là để cô dâu thể hiện chút tình cảm nhé? Một màn làm nũng chẳng hạn?"
Dụ Tư Vũ xách váy, cố nặn ra nụ cười, vừa định tựa đầu vào n.g.ự.c Trần Tiêu Nhiên thì bị anh ta đẩy ra đầy chán ghét.
Cô ta lảo đảo lùi lại hai bước, cuối cùng bị váy cưới quấn lấy mà ngã nhào xuống đất.
Sự uất nghẹn kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ.
Dụ Tư Vũ bỗng khóc òa lên.
"Trần Tiêu Nhiên! Anh không được hối hận! Chúng ta đã lấy nhau rồi!"
Anh ta hờ hững liếc cô ta một cái, bỗng nhiên bật cười.
"Vậy thì tốt, hôm nay chính là buổi lễ ly hôn của chúng ta."
Sắc mặt Dụ Tư Vũ lập tức trắng bệch, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng.
Trần Tiêu Nhiên đưa mắt nhìn về phía bố tôi.
"Tôi hối hận rồi."
Gió nhẹ lướt qua khóe mắt anh ta, phản chiếu một nụ cười chan chứa nước mắt.
17.
Sau đó, khung cảnh tại hiện trường hoàn toàn hỗn loạn.
Mẹ của Dụ Tư Vũ lao lên sân khấu, túm chặt cổ áo Trần Tiêu Nhiên, cào rách cả mặt anh ta.
Tiếng khóc lóc, chửi rủa hòa lẫn cùng giai điệu của bản nhạc cưới, tạo nên một bầu không khí kỳ quặc đến buồn cười.