"Cũng ổn, chỉ là phải bận làm luận văn tốt nghiệp nữa. À đúng rồi, Thiên Thiên, lát nữa cậu vẫn về bên Bán Sơn à?"
"Ừm hừm, hôm nay không thể ngủ với cậu rồi, lát nữa tớ sẽ về cùng ba mẹ." Nói đến đây, Tống Ngải Thiên quay sang nhìn Cam Mật: "Tớ rốt cuộc cũng nhớ ra một người—cậu có thấy anh trai tớ đâu không? Anh ấy nói sẽ đến mà giờ đã đến tận đây rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả."
"……"
Cam Mật chỉ chăm chăm nhìn mũi mình, rồi lại nhìn xuống đất, giả vờ không nghe thấy gì.
Sau khi cắt bánh kem, bữa tiệc mới chỉ đi được một nửa, vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Đêm nay định sẵn là một đêm khó ngủ, nhưng Cam Mật lại thấy cơn buồn ngủ đến từ sớm.
Cam Quý Đình thấy con gái như vậy, chẳng màng bên cạnh còn có nhiều bậc trưởng bối của các gia tộc khác, lập tức vẫy cô lại gần: "Bảo bối, con lên phòng nghỉ ngơi trước đi, bên này chắc còn phải mất một lúc nữa mới xong."
Có người bên cạnh cười trêu Cam Quý Đình, nói rằng ông ta chiều con gái ra mặt thế này thật khiến người khác ghen tị.
Cam Quý Đình chẳng hề né tránh, chỉ cười xoa đầu cô : "Con gái tôi hơi buồn ngủ rồi, tôi sợ con bé mệt thôi. Nào, chúng ta tiếp tục nào."
Dù sao cũng là nhà mình, cứ thoải mái là được.
Giữa những tiếng cười đùa ồn ào, Cam Mật ôm lấy ba mình một cái, chào mọi người rồi nhanh chóng lên lầu.
Ước chừng phải qua nửa đêm bữa tiệc mới có thể kết thúc, cô mà cố thức đến lúc đó, chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Thực ra cũng đã có người lục tục ra về, nhưng không nhiều lắm.
Cam Mật suy nghĩ vẩn vơ, lên phòng rồi cũng chẳng làm gì cả, chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, dứt khoát c ởi quần áo, chân trần đi vào phòng tắm ngâm bồn.
Không biết đã ngâm bao lâu, khi bước ra, cô đã thay một bộ váy ngủ mềm mại.
Làn da trắng mịn bị hơi nước bao phủ, khiến gương mặt vốn đã thanh tú của cô lại càng trở nên sáng bóng, long lanh như ngọc.
Cô tiện tay cầm lấy điện thoại, định nhắn tin hỏi thăm Tống Mộ Chi.
Muốn hỏi anh bao giờ xong việc.
Nhưng bên kia mãi vẫn không thấy hồi âm.
Cam Mật xoa xoa mặt, chuẩn bị bước về phía giường thì ánh mắt chợt liếc thấy ánh sáng xuyên qua lớp rèm mỏng.
Cô lập tức đứng khựng lại.
Như một chú mèo con, cô rón rén tiến về phía ban công bên cửa sổ.
Lén lút kéo rèm ra hai bên, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ.
Chếch xuống phía bên trái, ban công của Tống Mộ Chi đang sáng đèn.
Không chỉ trở về ngủ ở biệt viện nhà họ Tống, mà giờ này anh đã rời khỏi bữa tiệc.
"Giống y hệt!" Cam Mật nhíu mũi, cứng đầu cãi lại.
Tống Mộ Chi bó tay với cô, nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn, rồi phát hiện trong thời tiết này, cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.
Ánh mắt anh càng thêm trầm xuống, tiện tay bật hệ thống sưởi dưới sàn, sau đó cầm lấy chiếc áo vest vứt bừa bên cạnh, khoác lên người cô: “Mặc ít thế này?”
“Em đâu có lạnh.” Cam Mật lầm bầm khe khẽ, nhưng ngay sau đó đã bị bọc kín mít.
Kế hoạch này là cô nghĩ ra ngay lúc vừa tắm xong, hoàn toàn bộc phát, nên không để ý nhiều đến chuyện ăn mặc.
Lúc này cô mới ngẩng lên nhìn, chợt phát hiện Tống Mộ Chi cũng chẳng mặc bao nhiêu.
Chiếc áo sơ mi buông lỏng trên người anh, để lộ đường nét xương cốt rắn rỏi, xương quai xanh rõ ràng.
Cái khóa thắt lưng ánh lên tia sáng lạnh lẽo, đã bị tháo mở một nửa…
Bộ đồ vốn gọn gàng chỉn chu, giờ qua từng chi tiết nhỏ ấy, bỗng trở nên có phần khó tả.
Ánh mắt Cam Mật như bị bỏng, vội dời đi ngay lập tức.
Cô cảm nhận hơi ấm từ áo khoác bao lấy mình, chỉ khe khẽ hừ một tiếng, rồi mới nhớ ra mục đích ban đầu khi đến đây.
Không tiếp tục đôi co nữa, cô chỉ trêu chọc anh: “Em đã đích thân đến ‘tập kích’ anh rồi, anh không bất ngờ thì thôi, cũng chẳng có tí phản ứng nào sao?”
“Em muốn anh phản ứng thế nào?” Tống Mộ Chi hỏi ngược lại, “Nói nặng lời một chút thì em lại bảo anh đang mắng em.”
Anh nói thì nói vậy, nhưng Cam Mật lại nhanh chóng bắt được chút lo lắng thoáng qua trong lời của Tống Mộ Chi: “Anh sẽ không phải là vì lo quá mà tức giận rồi chứ?”
Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, cô vội vàng rướn người tới gần: “Thật sự giận rồi hả?”
Tống Mộ Chi không đáp, chỉ khoanh tay dựa vào ban công.
Cam Mật lập tức làm bộ muốn quay về: “Vậy em không quấy rầy anh nữa, anh tránh ra đi, em phải về.”
Cô tiến lên một bước, ra hiệu bảo anh nhường đường.
Nhưng chưa dứt lời, bóng dáng cao lớn kia đã áp tới, buộc cô phải lùi từng bước.
Cho đến khi cổ tay bị nắm lấy, sau lưng chạm vào mép giường, đầu gối cô theo bản năng khuỵu xuống.
Tống Mộ Chi chỉ hơi đẩy nhẹ, liền dễ dàng giữ chặt cô trên lớp chăn đệm.
“Vừa gặp anh bao lâu đã chủ động đòi đi?” anh cúi xuống, ánh mắt trầm xuống, “Lúc ở tiệc rượu vừa rồi, sao lại cần anh trông chừng em?”
Ý anh rõ ràng là—vậy mà cô và Lý Hoài An mới nói mấy câu đã đi mất.
Cam Mật há miệng định phản bác, nhưng khí thế của anh đ è xuống quá mạnh, hương gỗ đàn hương quen thuộc vây lấy cô, khiến cô tắc nghẹn đến đầu mũi cũng ngập tràn mùi hương của anh.
Cô cảm thấy anh ghen đến mức làm cô ê cả răng.
Nghĩ sao nói vậy, cô buột miệng: “Thật hả, vậy để em thử xem.”
“Thử cái gì?”
Ánh mắt Tống Mộ Chi như phủ mây mù: “Thử xem em có thật sự ê răng không.”
“...Anh đang đánh tráo khái niệm.” Cam Mật nhỏ giọng lầm bầm, gò má bất giác nhiễm chút hồng, nằm trên ga giường màu xám đậm, càng nổi bật làn da trắng nõn như tuyết.
Chiếc áo vest ban đầu khoác lên người cô đã rơi xuống hai bên khi cô ngả ra giường.
Hương thơm nhè nhẹ theo đó lan tỏa, hoà quyện vào không khí đang dần trở nên ám muội, đan xen giữa mùi hương của hắn và cô.
Cam Mật như lớp kem đánh bông mềm mịn, phảng phất bọt khí li ti, từng chút từng chút một bao lấy người trước mặt.
Tống Mộ Chi đã nói như vậy và thực sự đã làm như vậy.
Anh đưa tay lên, nhấc nó lên, luồn vào bên trong gấu váy, rồi di chuyển lên trên, nhột nhạt ở eo cô.
Cam Mật tức giận lắc đầu cười khúc khích, che khuôn mặt đỏ bừng của mình lại và nói: "Đừng chọc em nữa..."
Cảm thấy mùi hơi say xộc vào mũi, cô nhìn khuôn mặt say xỉn của anh và hỏi: "Anh uống rượu à?"
"Ừ." Tống Mộ Chi đáp lại, lại bắt đầu chậm rãi xoa xoa: "Sao em biết? Em ngửi thấy không?"
"Em không ngốc... Làm sao em lại không thể ngửi thấy mùi rượu được?"
Tống Mộ Chi cười khẽ: "Mũi cún con."
Hai người họ cứ đùa giỡn và chơi đùa như vậy. Họ không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng viền chiếc váy ngủ mỏng đã bị động tác của anh nhấc lên, gần chạm đến cổ và mở rộng.
Sự việc đột ngột này khiến tâm trí Cam Mật trở nên trống rỗng, điều đầu tiên cô nghĩ đến là.
Có vẻ như anh ấy đã uống rất nhiều rượu...
Tống Mộ Chi chôn đầu vào cổ cô mà không nhúc nhích, nhưng lòng bàn tay lại hướng lên trên, nắm lấy chỗ nhô ra.
Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của lý trí.
Hơi thở của Cam Mật rất yếu, cổ họng bị thứ gì đó đặc quánh chặn lại.
Vào đầu mùa đông, khi sương giá dày đặc, ngay cả khi bật hệ thống sưởi dưới sàn, vẫn không thể ngăn được hơi lạnh trong không khí.
Cô cảm thấy mình liên tục bị véo và sờ mó, và cô gần như mở toang hoàn toàn.
Trái tim cô như tan chảy trước bóng tối trước mắt, và bên trong như có dầu nóng chảy qua.
Ánh sáng trong phòng Tống Mộ Chi rất ấm áp, nhưng lúc này lại khiến mắt mọi người trở nên mơ hồ.
Ánh sáng đó bị chặn lại, rồi từ đôi vai rắn chắc của anh rò rỉ ra hai bên.
Mùi mật ong ngọt ngào lưu lại vô tận khi tiếp xúc với không khí mát lạnh và va chạm với lòng bàn tay nóng bỏng. Sau đó, đầu nh* hoa của Cam Mật nhẹ nhàng xoắn lại, cô lập tức ôm chặt lấy anh, r3n rỉ.
---
Thời gian trôi qua, Cam Mật quấn chặt mình trong chăn của Tống Mộ Chi, đôi mắt đẫm lệ.
Cô kéo váy ngủ lên và cố tình để tâm trí mình trôi đi, không nghĩ về bất cứ điều gì cô vừa nhớ lại.
Trong suốt khoảng thời gian đó, dù Tống Mộ Chi có trò chuyện với Cam Mật thế nào, cô cũng tỏ ra rất hời hợt.
Cô chỉ đáp lại một vài câu cho qua chuyện.
Cô còn quay mặt đi, không nhìn anh.
Dù anh nói gì, cô cũng không muốn ra ngoài, cứ ngồi đó thẫn thờ.
Cô gái nhỏ cứ lặp đi lặp lại rằng một lát nữa cô sẽ về.
“Biết rồi.” Giọng điệu của Tống Mộ Chi nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt anh có vẻ thỏa mãn sau bữa ăn và sự thư thái.
Nói xong, anh cầm một đ ĩa trái cây trong phòng, với vẻ mặt vui vẻ.
Anh đưa đến bên cô, “Em ăn không?”
Không biết thế nào chứ, cô gái nhỏ nhà anh dường như đặc biệt thích những món ăn vặt và trái cây ngọt ngào.
Cảm Mật quả nhiên bị thu hút, nhưng vì vẫn còn một chút e ngại, cô quay lưng lại với anh.
Cô lấy một ít anh đào, cắn một chút, và nhận thấy Tống Mộ Chi im lặng, không có phản ứng gì.
“Anh không ăn à?” Cam Mật cầm anh đào trong tay, nhưng không nhận được sự đáp lại nào.
Cô lập tức cảm thấy hơi mềm lòng, quay lại đẩy nhẹ khuỷu tay vào người anh, “Lấy đi mà.”
“Không cần đâu.” Tống Mộ Chi ngồi nghiêng trên giường, ôm nhẹ cô từ phía sau, áp gần tai cô, giọng nói trầm ấm, “Vừa nãy anh đã lấy rồi.”