Ngày hôm sau, A Phục dẫn theo các nhân viên đi học tập trở về.
Lâm Tuế mời toàn bộ công ty đi ăn một bữa thịnh soạn, coi như là một buổi team building nho nhỏ.
Một công ty nhỏ chỉ có hơn một trăm người, khi cả đám tụ tập lại với nhau, cuối cùng Lâm Tuế cũng có chút cảm giác mình là bà chủ.
Trước đây luôn cảm thấy công ty này chỉ là một nhóm người làm việc tạm bợ, không tồn tại được lâu.
Hệ thống bảo làm gì thì làm nấy, dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Nhưng bây giờ nhìn thấy mọi người trong công ty đều đang nỗ lực, dù là nhân viên các bộ phận khác nghe lời cô đi học tập, hay các streamer miệt mài nghiên cứu hướng đi livestream của riêng mình.
Lâm Tuế cũng cảm thấy mình phải thay đổi suy nghĩ.
Đây không còn là một nhóm người có thể nuôi sống qua loa bằng cách hoàn thành vài nhiệm vụ kiếm tiền theo một hai câu nói của hệ thống nữa.
Bản thân cô cũng phải nỗ lực làm tốt vai trò một bà chủ, để công ty vận hành, đạt được lợi nhuận thực sự.
Ăn xong, Lâm Tuế ngồi nghỉ ngơi một bên, đợi những người khác ồn ào xong, chuẩn bị cùng nhau về công ty.
A Phục đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ.
Lâm Tuế cảnh giác: "Cái gì đấy? Đừng nói anh ghi lại hết sổ sách những ngày qua, bắt em hoàn trả chứ?"
A Phục cạn lời, "Anh thiếu tiền đến mức đó sao?"
"Anh A Phục nhỏ bé của em sao lại thiếu tiền chứ?" Lâm Tuế lúc này mới cười tủm tỉm nhận lấy cuốn sổ.
Cô mở ra xem, bên trong chi chít ghi chép những mẹo nhỏ A Phục học được từ Phù Khê.
《Làm thế nào để trở thành một người sếp tốt》
《Không biết quản lý nhân viên thì chỉ có nước làm đến chết!》
"Đúng là tri kỷ mà." Ánh mắt Lâm Tuế nhìn A Phục chứa một tia cảm kích.
Sao hắn biết mình cần cái này chứ!
Đến đúng lúc quá!
"Yên tâm, em sẽ xem đây là bảo vật gia truyền!" Lâm Tuế nghiêm túc nói với A Phục: "Sau này nếu em chết, cuốn sổ tay nhỏ này truyền lại cho con cháu em, cũng coi như là bài học kinh nghiệm. Vô cùng hữu ích!"
"Khụ..." A Phục chỉnh lại quần áo, giả vờ bình tĩnh nói: "Hữu dụng là được."
Hắn lại hỏi: "Dạo này em rất thiếu tiền à?"
Lâm Tuế không ngẩng đầu lên vừa lật sổ vừa nói, "Sao lại nói vậy?"
"Thấy em sợ anh đòi hoàn tiền như vậy, chắc công ty cũng không còn nhiều tiền. Anh có thể..."
Lâm Tuế cắt ngang lời hắn, "Yên tâm đi anh, vẫn trả được lương."
A Phục: "..."
Cô biết hắn muốn nói không phải chuyện này.
Dù là đầu tư hay vay, thậm chí là cho, cô đều có thể mở lời với hắn.
Nhưng cô lại thích đòi donate trong livestream, chia cho nền tảng một khoản không công.
Tuy cuối cùng chảy vào công ty của cậu mình, hắn cũng thấy xót.
A Phục không hiểu Lâm Tuế nghĩ gì.
Lâm Tuế cũng không có ý định nói ra.
...
Lâm Tuế cho tất cả mọi người nghỉ phép một ngày, nghỉ ngơi một ngày, sau đó quay lại vị trí của mình thích nghi một ngày, hiệu quả cũng không tệ.
Công ty nhỏ chính thức đi vào quỹ đạo.
A Phục cũng được thăng chức.
Bây giờ hắn giống thư ký của Lâm Tuế hơn, cơ bản đều đang xử lý những việc Lâm Tuế giao phó, thỉnh thoảng giám sát livestream của những người khác.
Công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, bận tối mắt tối mũi.
Bản thân Lâm Tuế cũng không rảnh rỗi, ban ngày xử lý công việc, buổi tối còn phải dành hai tiếng để livestream.
Dù sao cũng không thể tiếp tục làm cá mặn nữa.
Những ngày này kéo dài một tuần mới ổn định lại.
Bên Thường Du cũng quyết định xong danh sách streamer công ty Lâm Tuế có thể tham gia hoạt động.
Ngoài Lâm Tuế và Thẩm Đề được chỉ định sẵn.
Cá Chiên Xù, Nhiêu Xuyên, Thất Thải Liên Hoa và Qua Tân cũng được chọn.
Qua Tân hát hay, Thất Thải Liên Hoa nhảy đẹp.
Nhiêu Xuyên và Cá Chiên Xù thì khuấy động không khí rất giỏi.
Mọi người vẫn đang thảo luận xem nên chuẩn bị tiết mục gì, bên Thường Du đã gửi cho họ danh sách chương trình, cứ theo đó chuẩn bị là được.
Hoạt động được tổ chức tại các điểm tham quan nổi tiếng trong thành phố, sau khi biểu diễn xong còn đến các gian hàng riêng, có phần chụp ảnh chung.
Hoạt động kéo dài tổng cộng ba ngày.
Thời gian chuẩn bị không còn nhiều.
Lâm Tuế vốn định đi xin Tạ Tinh bản quyền bài hát, đến lúc đó sẽ hát riêng bài hát hắn đã song ca với mình.
Tạ Tinh vừa nghe, liền đề nghị song ca.
Nhưng mà biểu diễn đơn chuyển thành song ca, không biết Lâm Tuế có đồng ý hay không.
Đương nhiên Lâm Tuế không ý kiến gì, dù sao bản quyền cũng nằm trong tay người ta.
Tạ Tinh cũng không để cô chịu thiệt.
Hắn có ba bài hát, nếu tính cả bài song ca với Lâm Tuế, vậy là bốn bài.
Hắn đổi hai bài hát solo của mình thành song ca, mời Lâm Tuế cùng hát.
Không cần lo lắng sẽ gây ra tranh cãi gì, bởi vì đều là do hắn mới viết, chỉ là chưa tìm được giọng nữ phù hợp thôi.
Vừa hay Lâm Tuế tự dâng đến cửa.
Lâm Tuế: "..."
Đi ngang qua cửa nhà ca sĩ sáng tác, bị nhét cho hai bài hát mới, dốc hết sức lực vẫn không thể từ chối.
Sau này cô cũng là người có ba bài hát đại diện rồi.
...
Mọi việc đều đang diễn ra suôn sẻ, chuyện phản kích Vĩnh Hi trước đó tạm thời gác lại.
Lâm Tuế luôn ghi nhớ lời dặn dò của đại sư Phong Lưu.
Khoảng thời gian này phải khiêm tốn.
Cho đến khi cô đột nhiên nhận được tin nhắn mới của Phong Lưu.
Phong Lưu: "Ra đây, tôi phỏng vấn cô một chút."
Lâm Tuế đang học hát, thấy tin nhắn này, không nhịn được cười.
Lâm Tuế: "Paparazzi riêng của tôi, đuổi đến tận cửa công ty rồi à? Biết chị sắp nổi tiếng, đến phỏng vấn trước sao? Anh thật có tầm nhìn xa."
Phong Lưu: "Cô đang nói nhăng nói cuội gì đấy? Cô lên chương trình 《Muốn Giàu Muốn Giàu Mắt Lớn Trừng Mắt Nhỏ》 rồi, cô biết không?"
Lâm Tuế ngồi thẳng dậy: "? Dạo này ngoài anh ra không ai đến phỏng vấn tôi cả, sao tôi lại không biết mình lên chương trình?"
Chương trình này Lâm Tuế biết, chuyên phỏng vấn đủ loại câu chuyện drama đời thường.
Cuộc đời drama của cô, cuối cùng cũng được tổ chương trình phát hiện rồi sao?
Phong Lưu: "Mau ra đây đi."
Lâm Tuế: "..."
...
Cô quả nhiên nhìn thấy Phong Lưu đeo máy ảnh trước ngực ở cửa công ty.
Bộ đồ gần như vạn năm không đổi kia, đặt trong đám đông cũng không tìm ra được.
Có lẽ đây chính là tố chất của paparazzi chuyên nghiệp.
Lâm Tuế dẫn hắn vào văn phòng ngồi, A Phục đang bận rộn đi ngang qua, nhìn hắn vài lần mới nhận ra là Phong Lưu.
"Sao tôi thấy anh tiều tụy thế?" A Phục buột miệng hỏi một câu.
Phong Lưu ủ rũ nói: "Đừng nhắc nữa."
Lâm Tuế: "..."
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Lâm Tuế quan sát Phong Lưu một lúc.
Không nhìn ra.
Bởi vì Phong Lưu cũng quen đeo khẩu trang, tóc còn hơi dài, che gần hết cả mắt, thật sự không biết nhìn từ đâu ra hắn tiều tụy.
Có lẽ chỉ những người thích đeo khẩu trang mới hiểu.
Nhưng A Phục đã nói vậy, chứng tỏ dạo này có lẽ Phong Lưu khá mệt mỏi.
Lâm Tuế vừa rót trà vừa rót nước, hầu hạ tận tình.
Hy vọng lát nữa phỏng vấn hắn sẽ quay cho cô đẹp một chút.
"Đừng bận nữa, cô xem cái này đi." Phong Lưu gọi Lâm Tuế, đưa điện thoại cho cô.
Bên trong là một đoạn video.
Mở đầu là một tiêu đề gây chú ý 《Ông lão nông thôn 68 tuổi mê mẩn nữ streamer: "Em ấy nói em ấy là của tôi, nhưng em ấy không chịu về nhà với tôi."》.
Bên cạnh là ảnh chụp màn hình livestream của Lâm Tuế, còn che mắt cô bằng một vạch đen dài.
Giống như tội phạm bị tình nghi vậy.
Lâm Tuế: "?"
"Tôi biết ngay ông chú này đến để tôi độ kiếp mà!"