"Tôi một người thành thật, đứng đắn, chơi trò chơi không hề giở trò mèo, đừng có vu khống tôi." Lâm Tuế nhìn hai người bọn họ nói.
Yến Ngọc Thư hít sâu một hơi, "Buổi sáng cô chơi game có vẻ không phải vậy đâu!"
Âm hiểm như vậy, còn dám nói mình đứng đắn?
"Buổi sáng là buổi sáng, bây giờ là bây giờ." Lâm Tuế mỉm cười, trực tiếp chống tay ngồi xuống mép mái nhà, "Tôi ngồi đây, có chạy đâu, ngoan ngoãn thế còn gì."
"Cô cứ chờ đấy!"
Yến Ngọc Thư làm bộ muốn vào nhà tìm đồ để leo lên.
Như chợt nhớ ra điều gì, anh quay sang nói với Khương Ninh bên cạnh: "Em đi tìm người khác đi, bắt được cô ấy anh sẽ đến hội hợp với em."
Khương Ninh lập tức từ chối đề nghị của Yến Ngọc Thư, "Không được, anh đi tìm người khác đi, em chạy không lại họ. Lâm Tuế bây giờ đang ở trên đó, em chỉ cần tìm đồ leo lên là cô ấy chạy không thoát."
Cô ta không thể nào cho Yến Ngọc Thư và Lâm Tuế có thời gian ở riêng với nhau được!
Yến Ngọc Thư suy nghĩ một chút, "Cũng được."
Mặc dù rất muốn tự mình tìm Lâm Tuế trả thù, nhưng bây giờ đang quay chương trình, cũng không tiện lộ ra mối quan hệ của mình với Lâm Tuế.
Anh nhìn Lâm Tuế một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi, dựa theo vị trí hiển thị trên điện thoại để tìm kiếm người tiếp theo.
Lâm Tuế ngồi trên mái nhà xem kịch, "Cô thật sự yên tâm để anh ta đi một mình à?"
Khương Ninh không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Cô cứ chờ đấy!"
Cô ta nhanh chóng vào trong nhà tìm kiếm dụng cụ Lâm Tuế đã dùng để leo lên.
Mái nhà cao như vậy, không dùng dụng cụ thì chắc chắn cô không leo lên được!
Phía sau căn nhà nhỏ có một cái sân nhỏ.
Khương Ninh cũng khá thông minh, biết Lâm Tuế sau khi leo lên sẽ muốn giấu dụng cụ đi, chỉ có thể giấu ở những nơi với tới được từ trên mái nhà.
Cô ta tìm dọc theo mép mái nhà một vòng, cuối cùng ở góc sân sau dựa vào tường nhìn thấy một cái thang tre.
Cái thang tre trông đã rất cũ kỹ, thậm chí còn có vài vết nứt.
Nhưng cô ta không sợ!
Lâm Tuế cao to như vậy còn dám leo lên, cô ta nhỏ nhắn xinh xắn thế này tại sao lại không leo lên được?
Khương Ninh mang trong mình quyết tâm hôm nay nhất định phải loại Lâm Tuế, lấy hết can đảm leo lên.
"Đừng như vậy mà, nhắm vào tôi có ý nghĩa gì chứ? Sẽ bị loại đó chị ơi~"
Lâm Tuế đứng trên mái nhà, nhìn cô ta leo về phía mình.
"Bây giờ mới biết sẽ bị loại à? Hối hận cũng vô dụng!" Giọng Khương Ninh hơi run, cảm thấy cái thang dưới chân lung lay sắp gãy.
"Haiz." Lâm Tuế thở dài, "Can đảm lắm."
"Cô đừng chạy!"
Khương Ninh leo lên mái nhà, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Lâm Tuế chạy sang phía bên kia mái nhà, Khương Ninh vừa leo lên còn đang thở hổn hển.
Hai người đứng chéo nhau, Lâm Tuế dẫm lên mép mái nhà, hai tay đút túi, không quay đầu lại hỏi: "Cho tôi một cơ hội được không?"
Khương Ninh: "Không cho!"
Lâm Tuế tỏ vẻ u sầu nhìn cô ta, "Tôi chỉ muốn sống sót, có gì sai chứ?"
Khương Ninh: "?"
Lại diễn nữa rồi?
Nhưng mà cảnh tượng này của hai người họ, đúng là có hơi giống đang đóng phim.
Kiểu một người muốn nhảy lầu, một người đến khuyên can.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của Lâm Tuế, ánh nắng chiếu lên người cô, dung nhan xinh đẹp, dáng người mảnh mai, ánh mắt tuyệt vọng u uất.
Một nữ chính đầy khí chất mong manh dễ vỡ!
"Thật sự không thể thương lượng sao?" Lâm Tuế lại hỏi.
Khương Ninh nghiến răng nói: "Không thể!"
May mà con nhỏ này không vào showbiz, nhan sắc này, diễn xuất này, sớm muộn gì mình cũng thất nghiệp!
Khương Ninh nghỉ ngơi xong, đứng thẳng người đi về phía cô, nhưng vẫn nhắc nhở một câu, "Cô cẩn thận đấy, đừng ngã xuống... Aaaaa!!!"
Cô ta còn chưa dứt lời, đã thấy Lâm Tuế đột nhiên ngồi xổm xuống, một tay chống lên mép mái nhà, nhảy xuống.
Làm cô ta sợ đến mức vội vàng chạy đến xem.
Cao ba mét đó!
Lỡ như té ra có chuyện gì, chương trình khỏi cần quay nữa!
Cô ta nhìn xuống từ trên mái nhà, cảm thấy chân mình run lẩy bẩy.
Kết quả Lâm Tuế đứng vững vàng trên mặt đất, ngẩng đầu lên chào cô ta, "Vậy tôi đi trước nhé~ Bai bai~"
Khương Ninh: "..."
Lâm Tuế không chỉ không sao, mà còn nhảy nhót tưng bừng.
Khương Ninh tức điên lên, "Lâm Tuế!!!"
Lâm Tuế bỗng nhiên nở một nụ cười với cô ta, nhanh chóng chạy vào sân sau của căn nhà.
Khương Ninh thấy vậy, lập tức cảm thấy không ổn, muốn leo xuống bằng thang tre.
Lâm Tuế nhanh hơn cô ta một bước, nhanh chóng vác thang tre chạy ra khỏi sân.
Khương Ninh sụp đổ: "Aaaaa!!!! Trả lại cho tôi!!!"
Lâm Tuế vác thang chạy bán sống bán chết, "Gogogo, lên đường thôi~ Trọng lượng của thang tre là bao nhiêu~ Mị chỉ cần phần thưởng quán quân~"
"Trả lại cho tôi!!!"
Khương Ninh đứng trên mái nhà gào khản cả giọng.
Lâm Tuế không hề quay đầu lại.
Đã cho Khương Ninh cơ hội rồi, đã nói sẽ bị loại mà.
Đương nhiên người bị loại không thể là cô.
May mà biết trò chơi này liên quan đến chạy bộ, nên chương trình đã chuẩn bị giày thể thao, nếu không Lâm Tuế cũng không dám nhảy như vậy.
Đây chính là parkour, cảm giác sướng quãi~
Lâm Tuế chạy không xa thì đưa thang cho người quay phim của mình, "Anh đợi năm phút sau rồi trả lại cho cô ấy."
Người quay phim hỏi: "Tôi còn phải quay phim nữa."
Lâm Tuế lấy điện thoại chương trình tài trợ ra, "Tôi dùng điện thoại quay trước vậy, trả thang cho cô ấy rồi anh quay lại sau."
"Cũng được."
Chuyện như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra, người quay phim là người từng trải.
Lâm Tuế chuyển điện thoại sang chế độ quay phim, hướng về phía mặt mình, chào người quay phim một tiếng rồi chạy đi.
Tiếp theo chính là trốn Yến Ngọc Thư.
Nhiều người như vậy, địa điểm rộng lớn như vậy, một mình anh ta chắc chắn tạm thời không bắt hết được chứ?
Lâm Tuế bắt đầu theo dõi ngược lại vị trí của Yến Ngọc Thư, tìm kiếm khắp nơi.
Sau đó nghe thấy có người bị bắt và loại.
Hành động cũng khá nhanh.
Chỉ cần bản thân không bị loại là được, đã đến rồi, cô nhất định phải giành quán quân.
Không biết đã lén lút theo dõi bao lâu, trên điện thoại của Yến Ngọc Thư có thể thấy một chấm đỏ nhỏ cứ bám theo mình, nhưng quay lại thì lại không đuổi kịp đối phương.
Đợi mãi không thấy tin tức Lâm Tuế bị loại, anh biết chắc chắn Khương Ninh đã thất bại.
Còn người đang theo dõi mình, rất có thể chính là Lâm Tuế.
Từ trên mái nhà còn có thể trốn thoát, trốn tránh sự truy tìm của anh chắc cũng dễ như trở bàn tay, anh quyết định nên bắt hết những người chạy chậm khác trước đã.
"Aaaaa!!!"
Công sức không phụ lòng người, Yến Ngọc Thư lại tìm thấy một người.
Trùng hợp lại tìm thấy Đồng Tân, bạn cùng nhóm của Lâm Tuế.
Đồng Tân vừa nhìn thấy anh, hét lên một tiếng, chạy về hướng ngược lại.
Chân dài của Yến Ngọc Thư không thể nào chạy không lại cô ấy.
Sắp đuổi kịp rồi, một chiếc xe máy điện dùng chung màu vàng từ bên cạnh anh lướt qua, lao về phía Đồng Tân, làm anh giật mình.
Lâm Tuế lái xe máy đuổi kịp Đồng Tân, "Không kịp giải thích rồi, lên xe nhanh!"
Đồng Tân không hỏi gì cả, vịn vào cô nhảy lên xe.
Lâm Tuế chở cô ấy phóng đi ngay lập tức.
Chỉ để lại Yến Ngọc Thư ngơ ngác giữa gió.
Như vậy cũng được sao?
Nhưng lúc nãy trên đường đến đây, anh quả thật có thấy bên đường có mười chiếc xe máy điện dùng chung đậu một cách kỳ lạ.
Chẳng lẽ là đạo cụ chương trình cố tình thiết kế?
Anh nhìn về phía người quay phim của mình như muốn xác nhận.
Người quay phim gật đầu.
Dù sao cũng là những ngôi sao lớn được nuông chiều từ bé, làm sao có thể bắt họ cứ chạy mãi được?
Chắc chắn cũng sẽ cung cấp một số công cụ hỗ trợ, chỉ xem những người này có thành thật, có biết sử dụng hay không.
Không ngờ cuối cùng vẫn là Lâm Tuế sử dụng trước.
Những ngôi sao thường xuyên hoạt động trên màn ảnh này, không ai có hiệu ứng chương trình bằng một người đẹp bình thường.
Yến Ngọc Thư nghiến răng, quay lại lái xe!
Hèn gì lúc nãy anh quay lại đuổi theo chấm đỏ của Lâm Tuế mà không đuổi kịp, thì ra cô đang lái xe!
Đợi anh lái xe đi thì Lâm Tuế đã chở Đồng Tân chạy xa rồi.
"Mình không ngờ, cậu lại đến cứu mình..." Đồng Tân cảm động đến rơi nước mắt.
Lâm Tuế cực kỳ tự tin: "Đùa gì chứ, chúng ta là đồng đội mà!"
Đồng Tân: "Được rồi, mình thừa nhận, đôi khi cậu cũng rất tốt."
Lâm Tuế: "Vậy chúng ta hãy nói một chủ đề lúc đầu chưa nói đến nhé."
Đồng Tân: "Chủ đề gì?"
Lâm Tuế: "Tiền thưởng của tập này, cậu định chia cho mình bao nhiêu? Chia nhiều, hai trò chơi ngày mai mình lại dẫn cậu thắng."
Đồng Tân: "..."
Lâm Tuế: "Sao không nói gì?"
Đồng Tân nhắm mắt lại, "Cứ coi như mình đã chết đi."
Lâm Tuế: "Chậc."
Vừa nhắc đến tiền là lại bày ra bộ mặt này!
Quả nhiên làm streamer vẫn sướng nhất.
Vừa nhắc đến tiền, các đại ca đại tỷ liền ném tiền cho cô.
Yến Ngọc Thư lái xe loại hết những người khác, chỉ còn lại nhóm của Đồng Tân.
Nhưng mà Lâm Tuế lái xe vòng vòng, bỏ xa anh ta một quãng lớn, làm sao cũng không đuổi kịp.
Không nằm ngoài dự đoán, nhóm của Đồng Tân đã giành chiến thắng.
Nhìn họ lái xe quay lại, những nhóm khác mới nhận ra là có thể lái xe đậu bên đường!
Hối hận quá!
Yến Ngọc Thư vừa quay lại đã thấy mắt Khương Ninh đỏ hoe, trong mắt hình như còn long lanh nước mắt.
"Chuyện gì vậy?" Anh hỏi một câu.
Khương Ninh chỉ liếc nhìn Lâm Tuế, không nói gì thêm.
Ánh mắt này rõ ràng là Lâm Tuế đã bắt nạt cô ta.
Yến Ngọc Thư cũng nhìn về phía Lâm Tuế.
Lâm Tuế trừng mắt nhìn lại, "Nhìn cái gì? Tôi chỉ bê cái thang thôi mà."
Khương Ninh: "Cô còn hát gogogo lên đường thôi nữa!"
Lâm Tuế: "... Hát hò phạm pháp à?"
Khương Ninh: "..." Không phạm pháp, nhưng mà thất đức!
Yến Ngọc Thư đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Yến Ngọc Thư hỏi: "Em vừa mới xuống à?"
Chắc là Khương Ninh tìm được cái thang leo lên để bắt Lâm Tuế, nhưng Lâm Tuế không biết dùng cách nào xuống khỏi mái nhà, rồi bê thang đi, để Khương Ninh một mình trên mái nhà hứng gió?
Khương Ninh đã nín khóc, lúc nãy chỉ là tủi thân mới rơi vài giọt nước mắt, mắt đỏ là do bị gió thổi.
Ống kính đang hướng về phía mình, cô ta cũng không thể nói dối.
"Không phải, em chỉ ở trên đó năm phút thôi."
Yến Ngọc Thư: "... Đạo diễn, đến phần tiếp theo đi."
Anh vừa bị Lâm Tuế cho leo cây nửa tiếng đồng hồ còn chưa nói gì mà!
Khương Ninh: "..." Thất vọng thực sự, không phải là cãi nhau ầm ĩ.
Trò chơi kết thúc trời vẫn còn sớm, đã đến vùng ngoại ô thành phố để chơi trò chơi rồi.
Phần tiếp theo chính là đến nhà hàng nông thôn ăn cơm, sau đó giúp đỡ nông dân!
Livestream giúp dân làng bán nông sản.
Lâm Tuế nghe thấy điều này thì hơi nhướng mày.
Đây không phải là đúng chuyên môn à?
Nhưng yêu cầu là, phải sử dụng tài khoản mới do chương trình cung cấp, không được phép quảng bá bằng tài khoản chính.
Thấy người chiến thắng trò chơi này là Đồng Tân và Lâm Tuế, chương trình hơi lo lắng.
Trong bữa ăn, đạo diễn quyết định cho hai người họ một cơ hội, "Hai người chắc chắn muốn phần thưởng này chứ?"
Ban đầu phần thưởng này là chuẩn bị cho Yến Ngọc Thư và Khương Ninh, dù sao thì hai người họ cũng có lượng người theo dõi lớn nhất.
Khuôn mặt của Yến Ngọc Thư, cho dù là tài khoản mới, chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng nổi tiếng.
Hơn nữa nếu có fan của anh nhận ra anh, chắc chắn sẽ đi quảng bá.
Đáng tiếc bây giờ phần thưởng này lại rơi vào tay Đồng Tân và Lâm Tuế.
Tuy Lâm Tuế cũng xinh đẹp, nhưng dù sao cô cũng không có tiếng tăm gì!
Đồng Tân cảm thấy hơi khó chịu.
Ý gì đây!
Đã thắng rồi, còn không muốn cho họ phần thưởng?
Chuyện lúc trước họ muốn gian lận vẫn chưa tính sổ với chương trình đâu!
Cô huých Lâm Tuế bên cạnh, Lâm Tuế không sợ mất mặt, bảo cô đi nói.
Lâm Tuế cũng làm theo ý cô ta, lập tức nói: "Đương nhiên là muốn rồi! Tôi cố gắng giành quán quân, chẳng phải là vì muốn nhận phần thưởng sao?"
Đạo diễn thấy không khuyên được, liền gật đầu, "Được rồi, phần thưởng của hai người là bán một vạn cân cam."
_1 cân bên Trung có 0,5kg thui nha, bán 5 tấn cam.
Hắn muốn xem xem, một người mới và một người bình thường, làm sao bán được nhiều hàng như vậy!
Như vậy hình như cũng không tệ?
Có lẽ đến lúc đó nhóm của Khương Ninh bán hết đồ của mình, có thể giúp họ một tay? Còn có thể tạo dựng hình tượng nhiệt tình giúp đỡ người khác.
Cuối cùng đạo diễn cũng đã nghĩ thông một chút.
Lần này đến lượt Lâm Tuế và Đồng Tân không hiểu.
Đây là phần thưởng gì vậy!
Không có phần thưởng thiết thực nào sao?
Ví dụ như cho một miếng vàng SJC chẳng hạn?
Thôi được rồi, cả chương trình đều keo kiệt, không có phần thưởng loại này.
Lâm Tuế đành chấp nhận số phận.
Đồng Tân lại huých Lâm Tuế, nhỏ giọng nói với cô, "Cậu mau đổi ý đi, nói là không cần nữa."
Lâm Tuế liếc nhìn cô ta, "Sao lại không cần? Bán! Cứ bán một vạn cân này! Thiếu một cân mình cũng sốt ruột!"
Vừa hay thử xem trình độ bán hàng của mình thế nào.
Đồng Tân ôm mặt, không muốn nói thêm gì nữa.
Trời chạng vạng tối, chương trình đưa mọi người đến nhà trưởng thôn, kiểm tra hàng của trưởng thôn, quả thật đều khá tốt.
Trời tối hẳn, buổi livestream đã bắt đầu.
Mỗi nhóm bán những mặt hàng khác nhau, có nhiều có ít, chỉ có bên Lâm Tuế là nhiều nhất, trên màn hình điện thoại nhỏ, ngoài cô và Đồng Tân, phía sau toàn là những sọt cam vàng óng.
Năm nhóm người có khu vực livestream riêng.
Lâm Tuế nhìn tên tài khoản của mình, một dãy mã lung tung, thậm chí không có cả ảnh đại diện, tiêu đề cũng không có.
Đúng là chỉ dựa vào nội dung livestream để bán hàng.
Đồng Tân nhìn mình trong ống kính, tối sầm mặt mũi.
Lâm Tuế vỗ vai cô, "Đến lúc kiểm tra diễn xuất của cậu rồi."
Đồng Tân lười nhìn cô, "Cậu muốn làm gì?"
"Cậu bán trước đi, mình đi một lát rồi về."
Lâm Tuế chào hỏi một tiếng, rời khỏi phòng livestream, chạy thẳng đến nhà trưởng thôn.
Khi quay lại, cô đội bộ tóc giả bán hàng online sáng nay, chỉ là bộ tóc giả bị cô làm cho rối tung lên.
Trên người cũng mặc quần áo cũ của vợ trưởng thôn chưa kịp giặt, thậm chí còn bốc một nắm tro bếp, bôi lên mặt cho đen nhẻm, lưng còng xuống, cả người trông già đi mấy chục tuổi.
Cô bê một cái ghế, ngồi xuống cách Đồng Tân không xa, bên cạnh dựng một tấm biển.
"Cứu giúp bác gái trồng cam với! Năm nay cam được mùa mà không có ai mua, không bán thì sẽ bị hỏng hết! Giá rẻ đến mức không thể tưởng tượng nổi! Bác gái nước mắt lưng tròng, bán lỗ vốn!"