Lâm Trứng Bự: "Ra là hắn! Gã này ngoài đời ba chấm thế á? Còn Thâm Tình Đệ Nhất Giang Thành nữa chứ ~"
Cưng Cưng: "Ai thế? Vợ anh ta đẹp thật."
Phong Lưu: "Hoắc Đình Thâm, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, hai năm trước đính hôn có mời truyền thông đến đưa tin, tôi có đi chụp được vài tấm."
Phong Lưu: "Lâm Tuế nói đẹp trai lại giàu có, ngoài hắn ra còn có mấy ông bạn thân của hắn nữa, nhưng chỉ có hắn là đã đính hôn."
Ăn Mày Online Lâm Tuế: "... Còn có mấy ông bạn thân nữa... Nghe như trong tiểu thuyết ấy nhỉ."
A Phục Vạn Người Mê: "Vậy hắn là người tốt hay người xấu?"
Lâm Trứng Bự: "Doanh nhân thì có người nào tốt? Kekeke———————"
Ăn Mày Online Lâm Tuế: "Hay là kick anh ta ra khỏi nhóm nhỉ?"
Lâm Trứng Bự: "Tôi là chủ nhóm! Ai dám kick tôi?"
Phong Lưu: "Thân phận hắn to lù lù bày ra đó, chắc là không đến mức làm bậy đâu, giữa hắn và vị hôn thê hình như có chút vấn đề, cô đi xem thử cũng được. Dù sao cô cũng livestream toàn bộ quá trình, chúng ta ngầm biết thân phận của hắn, có chuyện gì sẽ đi cứu cô."
Ăn Mày Online Lâm Tuế: "Cũng không đến mức cần người cứu đâu."
Ăn Mày Online Lâm Tuế: "Nhưng mà anh Phong Lưu, không ngờ anh lại là người đáng tin cậy nhất trong nhóm này! Em cảm động quá!"
Phong Lưu: "..."
Phong Lưu: "Cô không gài tôi là tốt lắm rồi!"
Cưng Cưng: "Haizz, mấy ngày không online không biết mọi người đang nói gì nữa."
A Phục Vạn Người Mê: "Anh nói giữa họ có vấn đề, vị hôn thê của hắn thật sự không thích hắn à?"
Phong Lưu: "Cái đó thì tôi không rõ lắm, dù sao hôm đính hôn cô ấy có vẻ không tình nguyện."
Ăn Mày Online Lâm Tuế: "Sao tự nhiên mọi chuyện lại trở nên bí ẩn thế này?"
Cưng Cưng (voice): "Nếu một ngày tôi yêu vợ hắn ~ Nếu vợ hắn cũng yêu tôi ~"
Tiếng nước chảy ào ào ở background, hình như đang ở trong phòng tắm.
Mọi người: "..."
Phong Lưu: "... Thèm gái đến phát điên rồi."
Lâm Trứng Bự: "... Trong nhóm chúng ta, người thèm gái nhất lại là con gái."
A Phục Vạn Người Mê: "May mà chưa có vợ, không thì bị dòm ngó rồi."
Ăn Mày Online Lâm Tuế: "Chị Cưng Cưng cố lên!"
Phong Lưu: "Cô lo giữ thân mình trước đi đã!"
Cưng Cưng (voice): "Chỉ là bài hát nghe gần đây thôi mà, trái tim chị mãi là của cưng! Tuế ới! (Vỡ giọng)"
Ăn Mày Online Lâm Tuế: "..."
Hơi chói tai.
Ngày hôm sau, Lâm Tuế bận rộn đóng gói hàng gửi đi.
Đến ngày thứ ba mới đi tìm anh Thâm Tình.
Hai người hẹn gặp ở một quán cà phê, anh Thâm Tình mặc bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang, che kín mít, sợ người khác nhận ra.
Khi Lâm Tuế đến quán cà phê, hắn cứ vẫy tay với cô, như hai người đang làm chuyện mờ ám gì đó.
Chuyện này đúng là cũng hơi mờ ám thật.
Nhưng Lâm Tuế không chỉ gặp mặt, mà còn mở livestream.
Camera điện thoại luôn hướng về phía cô, người trong phòng livestream không thấy được tình hình trước mặt cô.
LV45 Mộ Tiểu Quả: "Tuyệt vời, nhan sắc streamer đỉnh nóc!"
LV17 Thanh Hoàn: "Streamer có thể cho chúng tôi lén nhìn xem đối diện trông như thế nào không?"
LV25 Khỉ Không Ăn Cá: "Không phải chứ, mọi người không đi làm à? Sáng sớm đã xem livestream rồi?"
LV30 Cậu Nói Gì Cũng Đúng: "Đi làm không trộm lười, làm chó cho tư bản à?"
Mọi người đang tám chuyện trên khung chat, Lâm Tuế cũng ngồi xuống trước mặt anh Thâm Tình.
Cô đưa túi đồ đã chuẩn bị sẵn cho hắn, "Đây là đồ anh mua trong livestream."
Anh Thâm Tình cầm lấy xem qua, thấy Lâm Tuế chu đáo dùng hộp quà gói lại, còn thắt nơ bướm, rất tận tâm, có chút tin tưởng cô hơn.
Quả nhiên, người càng tà đạo thì càng đáng tin!
Anh Thâm Tình để đồ sang một bên, vì đeo khẩu trang nên giọng nói nghe hơi bí, "Cô có thể thay bộ đồ khác, về nhà với tôi không?"
Lâm Tuế kinh ngạc, "Còn phải đến nhà anh nữa à?"
Anh Thâm Tình: "Không đến nhà tôi, làm sao cô hiểu được tình hình giữa chúng tôi? Yên tâm, không giữ cô qua đêm đâu."
"Sợ cô không tin, tôi viết cho cô tấm séc trước đã."
Hắn vừa nói vừa rút một xấp séc và bút từ trong túi ra, xoẹt xoẹt xoẹt, viết một triệu lên đó.
Xé một cái rất ngầu, đưa đến trước mặt Lâm Tuế.
"Đủ chưa?"
Lâm Tuế nhìn tấm séc trước mặt, người giàu thật là hào phóng! Một triệu nói viết là viết!
Lâm Tuế: "Đại ca, séc cần có chữ ký của người ký phát, còn số tiền này phải viết bằng chữ Hán."
Anh Thâm Tình: "... Ồ?"
Hắn cầm lại xem qua, "Còn có chuyện này nữa à? Vậy những tấm séc tôi viết cho vị hôn thê, chẳng phải đều là séc khống sao?"
Lâm Tuế: "..." Chả trách người ta không yêu anh! Ngày nào cũng vẽ bánh nướng, ai mà thèm ăn?
LV25 Não Ba Cái Bọng: "Ha ha ha ha, anh chàng này có phải giống ID của tôi không?"
LV30 Cậu Nói Gì Cũng Đúng: "Sao tôi thấy nhiều người giàu IQ cũng không cao lắm nhỉ?"
LV36 Anh Đào Mộc Tử: "Có khi nào, chúng ta đang ở trong một cuốn sách, anh ta là nam chính tổng tài bá đạo của cuốn sách này, nên mới không có kiến thức thường thức như vậy? Chứ người bình thường không làm ra chuyện như thế này đâu!"
LV44 Lâm Trứng Bự: "Minh oan cho tổng tài bá đạo, tôi rất có kiến thức thường thức đấy!"
...
Lâm Tuế liếc nhìn khung chat livestream của mình, nghiêng đầu che mặt, nhịn cười đến khó chịu, cười thầm một cái rồi mới nghiêm mặt lại.
Kết quả anh Thâm Tình lại hỏi một câu, "Chữ Nhất (*) viết như thế nào?"
(*) Chữ "壹" được sử dụng thay vì chữ "一" trên tiền tệ để ngăn chặn việc sửa đổi số tiền. Vì "一" có thể bị thêm một nét để trở thành "十" (mười), "壹" khó bị thay đổi hơn.
Không nhịn được nữa, vỡ òa rồi.
"Đại ca, lát nữa anh vào livestream của tôi quăng Phượng Hoàng đi, đừng viết nữa."
Cho riêng cô tiền thì cô không thể rút gấp mười lần được.
Anh Thâm Tình hơi bất mãn, "Quăng từng cái một hơi mất công."
Lâm Tuế: "Muốn quăng bao nhiêu thì điền số vào."
Anh Thâm Tình: "Cái đó cần viết bằng chữ không?"
Lâm Tuế: "Cái đó không cần."
Anh Thâm Tình: "Được."
Một đoạn đối thoại ngắn ngủi, chứng minh tổng tài này hơi ngốc thật.
"Đi thôi, đến trung tâm thương mại, cô thay đồ đi."
Ra khỏi quán cà phê, anh Thâm Tình cứ giục cô thay đồ.
Lâm Tuế không hiểu: "Sao cứ khăng khăng bắt tôi thay đồ? Kiểu giả vờ anh đưa bồ nhí xinh đẹp về nhà, để nữ chính ghen tuông gì đó tôi không diễn đâu! Khuôn mặt xinh đẹp này của tôi còn chưa đủ à!"
Anh Thâm Tình nhìn cô với vẻ nghi hoặc, "Cô đang nghĩ gì vậy? Cô hơi tà đạo quá rồi đấy."
"Chính vì cô quá xinh đẹp, nên cô cần phải ăn mặc xấu xí một chút, như vậy vị hôn thê của tôi mới không ghen, không giận dỗi tôi."
Lâm Tuế: "..." Rốt cuộc ai tà đạo hơn ai?
Nhưng mà chuyện giả xấu này, Lâm Tuế quá có kinh nghiệm rồi.
Nếu hắn nói sớm như vậy, Lâm Tuế đã thay đồ từ lúc đến rồi.
Cô tìm một bộ đồ màu đỏ vàng kiểu các cô lao công hay mặc ở trung tâm thương mại, rồi đến cửa hàng mỹ phẩm trang điểm xấu xí.
Anh Thâm Tình cuối cùng cũng hài lòng.
Hắn không đợi Lâm Tuế trong cửa hàng, mà ra ngoài hút thuốc.
Dù sao hắn vẫn cần giữ khoảng cách với Lâm Tuế, hắn là đàn ông mà!
Lúc Lâm Tuế vừa ra ngoài, cô dừng lại cách hắn khoảng một mét, cau mày.
Anh Thâm Tình lên tiếng, "Sao vậy? Trang điểm xấu xí cho cô nên cô không vui à?"
Hắn vừa hút thuốc xong, chưa đeo khẩu trang lại, mặt đúng là giống trong ảnh, quả thật đẹp trai, nhưng mà mùi trên người này...
Lâm Tuế vô thức lùi lại vài bước.
Sắc mặt anh Thâm Tình thay đổi, "Em ấy cũng giống cô, luôn đến gần tôi, rồi lại rời xa tôi. Sao vậy? Tôi khó gần đến thế sao?"
Lâm Tuế lấy tay bịt mũi, "Không phải anh à... Tôi thấy anh muốn người ta đến gần thì trước tiên cai thuốc lá đi..."
Anh Thâm Tình ngẩn người, "Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người tôi không thơm sao?"
Lâm Tuế: "Ôi trời ơi, còn thoang thoảng nữa chứ, mùi này của anh ít nhất cũng mười năm nghiện thuốc rồi, bây giờ còn trẻ nên đỡ, đợi già hơn chút nữa, vị hôn thê của anh hôn anh một cái cũng như gặm gạt tàn thuốc ấy, cai sớm đi anh."
Anh Thâm Tình: "..."
"Sao lúc nãy gặp tôi cô không nói?"
"Lúc nãy gặp anh, anh xịt nước hoa, bây giờ nước hoa bay hết, anh lại hút thuốc mới, đương nhiên là ngửi thấy rồi."
Anh Thâm Tình: "..."
Hắn tức giận hai tay chống hông, vô thức phồng má.
Lâm Tuế tiếp tục "đâm chọt": "Còn nữa, anh có bị chứng khó tiêu không?"
Anh Thâm Tình: "Cô muốn nói gì? Tôi đã nói với cô rồi, tôi bị đau dạ dày!"
Lâm Tuế xua tay, "Không có gì không có gì, chỉ là khi khó tiêu, thức ăn lưu lại trong dạ dày lâu hơn, sẽ lên men quá mức, sinh ra mùi khó chịu, trào ngược lên khoang miệng, gây hôi miệng."
Nói xong, Lâm Tuế mím môi, lại lùi thêm vài bước.
"Anh không cần hỏi tôi tại sao lúc trước không nói, lúc trước anh đeo khẩu trang."
Anh Thâm Tình: "!!!"
LV12 Hãy Gọi Tôi Đi Học: "Ha ha ha ha! Tôi đang học mà nhịn cười muốn nội thương rồi!"
LV33 Tiểu Tiểu Tiểu Lăng: "Streamer livestream ngoại cảnh cũng hiệu quả thế này sao?"
LV44 Lâm Trứng Bự: "Minh oan cho tổng tài bá đạo! Tôi không hút thuốc, cũng không hôi miệng!"
LV30 Phong Lưu: "Với thân hình này của anh cũng không giống bị đau dạ dày."
LV44 Lâm Trứng Bự: "Thứ nhất, tôi không mập, thứ hai cậu nói vậy là rất khó nghe đấy!"
...
Im lặng đến đáng sợ.
Lâm Tuế và anh Thâm Tình đứng chết trân tại chỗ.
Một lúc sau, hắn trực tiếp lên xe.
Hôm nay Lâm Tuế đi xe máy điện đến, cô dắt xe đến cạnh xe hắn, gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Anh Thâm Tình lạnh lùng hạ cửa kính xuống, hắn đã đeo khẩu trang lại.
Lâm Tuế bình tĩnh nói: "Đóng kín cửa kính xe như vậy, không phải là không gian kín sao? Hội chứng sợ không gian kín kiểu Schrödinger à?"
Anh Thâm Tình: "Cút đi!"
Thật sự không chịu nổi nữa rồi!
Lâm Tuế hơi ngạc nhiên, "Không cần tôi đi nữa à? Vậy tôi về đây? Anh nhớ cai thuốc lá và đi khám dạ dày nhé."
Vừa nói, cô vừa dắt xe chuẩn bị rời đi.
Anh Thâm Tình lại hét lên, "Quay lại!"
Lâm Tuế lại quay lại, "Thật sự phải đi khám đấy, đừng để bị thêm chứng rối loạn cảm xúc nữa, đến lúc đó vị hôn thê của anh không chịu nổi anh đâu."
"Một tháng nữa tôi sẽ đến tìm cô! Cô cứ đợi đấy!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói xong câu này, rồi đạp ga.
Trước khi hắn rời đi, Lâm Tuế nhắc nhở: "Đi khám nhiều bệnh viện nhé, một tháng có thể không chữa khỏi đâu."
Chiếc xe lao vút đi, xả khói vào mặt Lâm Tuế.
Nói thật lòng, mùi này còn dễ chịu hơn mùi kia.
Lâm Tuế lấy điện thoại ra, thở dài bất lực nhìn vào camera, "Làm "kim chủ" giận rồi."
LV44 Lâm Trứng Bự: "Tôi minh oan cho tổng tài bá đạo, chúng tôi không như vậy!"
LV30 Phong Lưu: "Chả trách hôm đính hôn vị hôn thê không muốn hôn hắn."
LV50 A Phục Vạn Người Mê: "Mau thay bộ đồ này đi."
Lâm Tuế cũng bất lực.
Sao không bộc lộ những khuyết điểm này ra sớm?
Cứ phải đợi đến khi cô thay đồ xong mới lộ, thế này chẳng phải uổng công à?
"Mất một công việc rồi, tôi về nhà trước đây, tối nói chuyện sau." Lâm Tuế chào tạm biệt, tắt livestream.
Vừa định lái xe về nhà, một chiếc taxi đột ngột dừng lại bên cạnh cô, kẹp cô vào làn trong.
Cửa xe mở ra, một người đẹp đang khóc bước xuống, xách túi chạy vào khách sạn bên cạnh.
Cô gái khóc lóc thảm thiết, cũng khá xinh đẹp...
Hửm? Không đúng!
Lâm Tuế đột nhiên cảm thấy cô ta hơi quen mắt.
Lập tức lấy điện thoại ra, gọi video call cho Nguyệt Sam.
Lâm Tuế thấy người đẹp đang chạy bỗng dừng lại, lấy điện thoại đang reo ra.
Lâm Tuế: "..."
Oa, xem ra lần này là đâm đầu vào tường rồi.
Trông có vẻ rất đau lòng.
"Làm gì vậy?" Giọng nói nghẹn ngào của Nguyệt Sam vang lên trong điện thoại.
Lâm Tuế im lặng một lát, hạ giọng nói: "Quay lại."
Cũng coi như được làm nữ chính phim thần tượng rồi.
Đang lúc đau khổ tuyệt vọng, em quay đầu lại, anh ở ngay phía sau em.
Lâm Tuế cảm động trước sự lãng mạn của chính mình.
Kết quả Nguyệt Sam lau nước mắt, quay đầu nhìn quanh một hồi, không tìm thấy ai.
"Cô ở đâu vậy?"
Lâm Tuế: "Ở ven đường, rõ ràng thế này mà, cô không thấy sao?"
Nguyệt Sam: "..."
Thật sự không lãng mạn nổi.
Cô ta thấy một cô lao công rất xấu xí ngồi trên chiếc xe máy điện màu hồng, cầm điện thoại nhìn cô ta.
Ánh mắt chạm nhau, xác nhận qua ánh mắt, cô ấy chính là Lâm Tuế.
"Đây là tạo hình mới của cô để câu view trong livestream à?" Nguyệt Sam bước đến gần cô, cố gắng tỏ ra bình thường.
Lâm Tuế thuận theo lời cô ấy nói: "Ừ, tạo hình này đẹp không? Ông chú sáu bảy mươi tuổi có thích tôi không?"
Nguyệt Sam: "..." Không còn lời nào để nói.
Cô ta nhìn Lâm Tuế, nhìn chằm chằm một hồi, không biết nói gì, chỉ biết lặng lẽ rơi lệ.
"Lên xe, chở cô đi dạo." Lâm Tuế nói với cô ta.
Cô thề, không phải cô muốn hóng chuyện, chỉ là cô không muốn thấy người đẹp rơi lệ.
Nguyệt Sam đang buồn, cần có người ở bên cạnh, cô ta leo lên yên sau xe của Lâm Tuế, "Xuất phát!"
Lâm Tuế không hỏi ngay, như vậy mục đích hóng hớt của mình hơi lộ liễu.
Cô chở Nguyệt Sam lang thang vô định trên đường, cảm thấy thời cơ chín muồi mới thăm dò.
"Sao lại khóc thế? Nhìn mắt cô sưng húp lên kìa, chắc là khóc lâu lắm rồi nhỉ?"
Chuyện của cô ta Lâm Tuế đều biết, thậm chí cô ta ra nước ngoài còn xin địa chỉ của Lâm Tuế, nên Nguyệt Sam cũng không giấu giếm cô.
Nghe Lâm Tuế hỏi vậy, lại càng tủi thân hơn, "Hu hu hu... Tôi có một câu hỏi, cô làm thế nào để không yêu đại ca nhất bảng của mình vậy?"
Lâm Tuế: "Hả? Đại ca nhất bảng của tôi nhiều lắm, cô nói ai?"
Nguyệt Sam: "..."
"Người donate nhiều nhất ấy!"
"Ồ~" Lâm Tuế ra vẻ chợt hiểu, "Vì chị ấy là con gái."
Người donate tổng hợp nhiều nhất trong livestream của cô, chính là chị Rau Mùi!
Nguyệt Sam cạn lời, "Cô biết tôi đang nói gì mà!"
Lâm Tuế hỏi ngược lại: "Bây giờ trong livestream của cô không phải có một đại ca mới sao? Hình như là Thịt Bồ Câu? Sao cô không thích hắn? Vẫn thích người của một năm trước à?"
Nguyệt Sam: "..."
Lâm Tuế "đâm chọt": "Vì hắn donate không nhiều bằng Phù Khê à? Vậy thì không phải cô yêu người ta, cô yêu tiền đấy!"