Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 10: Tôi đi tìm bạn trai của mình



Lâm Giang không ở nhà Diệp Chi quá lâu, sau khi bôi thuốc cho cô, anh bị sốc vì sự thiếu quan tâm của cô đối với bạn trai nên liền chế giễu cô rồi quay về. Diệp Chi cũng bày tỏ sự thấu hiểu sâu sắc về thái độ thờ ơ trước đây của mình đối với bạn trai hiện tại. Cô thật sự đã sai. Nhưng vừa mới xem xét nội tâm xong, thay vì lấy điện thoại hỏi thăm bạn trai thì Diệp Chi lại xoay người đi vào phòng làm việc để xem xét tổng kết báo cáo, chuyên tâm đọc xong văn kiện sau đó lăn đùng ra ngủ. Xem ra bạn trai thì vẫn cứ là bạn trai còn Diệp Chi thì vẫn cứ là Diệp Chi không có liên quan gì ở đây cả.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Chi thức dậy và đến công ty. DC là một công ty chuyên sản xuất và cung cấp hàng gia dụng cho các nhà phân phối và các siêu thị trong cả nước, được thành lập bởi Nguyễn Diệp Chi là tổng giám đốc. Tuy nói là hàng gia dụng nhưng nó có sự hợp tác trong nhiều lĩnh vực khác nhau để đạt được kết quả tốt trong những năm gần đây, ví như điện lạnh, điện tử, cơ khí điện máy. Vì kinh doanh phát triển tốt nên giá trị tài sản cũng không ngừng tăng lên. Bắt đầu từ năm nay, DC company đang chuẩn bị bước vào lĩnh vực mới đó là ô tô tự lái, sáng hôm qua Diệp Chi đã đến trung tâm trưng bày và phòng thí nghiệm của một công ty ô tô ở thành phố, nơi được cung cấp đặc biệt để nghiên cứu công nghệ tự lái. Công việc diễn ra rất tốt. Ngày nay, ngành công nghiệp ô tô đang tiến hành nghiên cứu lái xe tự động và một số công ty ô tô đang hợp tác với các công ty công nghệ trí tuệ nhân tạo để áp dụng các hệ thống do các công ty công nghệ phát triển, họ hợp tác với các công ty khác lĩnh vực để huy động vốn đầu tư.
Diệp Chi đứng trong phòng nghiên cứu và phát triển của công ty, nhìn vào những chiếc máy thử nghiệm, công ty của cô mà cô hợp tác gần như đã giải quyết được những rào cản kỹ thuật chính.
"Công ty ô tô đã gửi email." Lâm Giang đứng bên cạnh Diệp Chi và đưa một chiếc máy tính bảng, "Hợp đồng sẽ hết hạn vào tháng sau và họ sẽ không tiếp tục làm việc cùng nhau nữa." Diệp Chi dùng đầu ngón tay nhận lấy chiếc máy tính bảng. Cuộn lên, cô nhanh chóng đọc nội dung email, trên mặt không có nhiều cảm xúc.
“Bọn họ chịu không nổi nữa rồi.”
Sau lần thử nghiệm cuối cùng thất bại vào sáng hôm qua, ngoại trừ cô ra, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng xấu hổ. Nhìn thấy khuôn mặt của những giám đốc điều hành tại hiện trường ngày hôm qua, Diệp Chi đã có dự cảm trong lòng nên cô không quá ngạc nhiên. Nếu nghiên cứu không thành công, bất quá cô vẫn sản xuất và phân phối hàng gia dụng, hợp tác trong lĩnh vực ô tô chỉ là muốn tiếng thêm những bước xa hơn về đa dạng sản phẩm mà thôi.
“Nếu họ muốn, hãy nói với họ về việc chấm dứt hợp đồng trước." Nói xong Diệp Chi nhướng mày nhìn Lâm Giang.
"Tại sao hôm nay giám đốc lại nhìn tôi như vậy?"
“Cậu mới thay kính!" Diệp Chi khẳng định.
Hôm nay Lâm Giang không chỉ thay một cặp kính mà còn mặc một bộ âu phục màu đen với họa tiết rất đẹp và một chiếc cà vạt có hoa văn màu đỏ sẫm quanh cổ, khiến vai anh ấy rộng hơn và đôi chân dài hơn, trở thành một người đàn ông lịch thiệp và đẹp trai hơn hẳn ngày thường, cộng với ánh đèn từ phòng nghiên cứu phát triển trên cao hắt xuống chiếu vào người Lâm Giang, đứng ở đây trông anh giống như một người mẫu nam vừa trình diễn xong trên sàn catwalk, dáng người rất tự nhiên và phong thái ung dung.
Không chỉ hôm nay, nếu Diệp Chi quan sát kỹ, cô sẽ thấy Lâm Giang không bao giờ mặc cùng một bộ đồ hai lần, chưa kể cậu ấy có bao nhiêu cặp kính thường xuyên thay đổi.
"Thật hiếm thấy nha, cậu là người luôn chú ý tới việc nhưng hôm nay lại nhìn ra tôi thay kính mới." Lâm Giang cười nói, "Có vẻ như cặp kính này trông đẹp hơn và thu hút hơn nhỉ?"
Diệp Chi quay lại và nhìn Lâm Giang một cách kỳ lạ, "Đó là gọng kính cậu đeo từ tối qua. Nó quá sáng, thoạt nhìn giống như hai bóng đèn lớn nên tôi mới chú ý."
Mặt Lâm Giang đông cứng lại, "...Tại sao tối qua không nghe cậu đề cập đến?”
“Vì cậu đeo nhìn mặt cậu khá hài hước, nên tôi không chắc có nên nói hay không." Diệp Chi đi chậm lại, giơ tay vỗ vai Lâm Giang nói một cách nhẹ nhõm, "Tôi có thể xử lý các phóng viên của giới truyền thông chuyện kết thúc hợp đồng với công ty ô tô, mặc kệ một cặp kính đơn thuần của cậu, nếu thích cậu cứ đeo thôi, không cần để ý đến ánh mắt của người khác làm gì."
"..." Lâm Giang.
Đây là lời an ủi hay là lời trừng phạt trái tim một cách đau đớn vậy?
Tay Lâm Giang nắm lấy lan can, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, “Cảm ơn cậu đã nhắc nhỡ.”
Khi anh mở mắt ra lần nữa, Diệp Chi đã đi rất xa.
...
Một người cuồng công việc như Diệp Chi cho dù công ty không có chuyện gì, cô ấy cũng sẽ không về sớm, cô ấy có thể ở lại công ty 24/24 giờ chỉ để đọc kỷ càng tất cả các hợp đồng hay văn kiện của từng tháng. Nhưng hôm nay hơi khác một chút, bởi vì cô nhận được tin nhắn từ bạn trai của gửi tới lúc mười giờ.
Vũ: [Mười một giờ đến đón tôi.]
Khi nhận được tin nhắn của Thiên Vũ từ Zalo, Diệp Chi đang nghe một người quản lý bộ phận báo cáo về tiến độ sản xuất. Cô đang ngồi trước bàn làm việc, một tay cầm cây bút mực nước màu đen, thỉnh thoảng lại vô tư gãi đầu bút vào ống tay áo, tay kia tùy ý lật xem báo cáo tiến độ mà Lâm Giang đưa cho, tình cờ cô liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng nằm trên máy tính để bàn, ngay lập tức ngồi thẳng dậy.
Bạn trai đã chủ động nhắn tin cho cô! Cơ hội đến rồi, lần này nhất định không được bỏ lỡ, nhất định phải đáp ứng mọi yêu cầu của bạn trai!
Bên kia trưởng phòng đang nói năng hùng hồn, nhìn thấy động tác đột ngột ngồi thẳng lưng của Diệp Chi, anh ta còn cho rằng mình đã nói trúng ý của giám đốc, giọng nói trở nên to hơn và hùng hồn hơn.
Diệp Chi liếc nhìn đồng hồ sau đó giơ tay ra hiệu cho trưởng phòng dừng lại, "Tôi gần như đã hiểu rõ, anh về trước đi, lần sau chúng ta nói tiếp.”
Trưởng phòng chớp mắt nhìn giám đốc, sau đó không dám nói thêm mà tự giác bước ra khỏi phòng.
Ngồi trong văn phòng, Diệp Chi cúi đầu nhìn tin nhắn bạn trai gửi tới, nghĩ đến bạn trai tối hôm qua ở nhà hàng, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch.
Cô ngồi thẳng dậy, lập tức trả lời bạn trai, [Được! Sẽ đến đúng hẹn.]
Để bày tỏ sự kiên định của mình, cô đã gửi thêm một icon làm động tác chào cờ. Sau đó Diệp Chi đứng dậy, chuẩn bị dọn đồ bỏ vào balo để về sớm. Công ty của cô cách khu chung cư cao cấp Văn Hiến hơi xa, vì thế Diệp Chi đã quyết định, để trở thành một người bạn gái tốt thì không được đến muộn. Ngoài văn phòng làm việc, Diệp Chi còn có một văn phòng khác, đó là nơi trợ lý trưởng Lâm Giang đang ngồi, anh vừa ngước mắt lên liền thấy Diệp Chi đang cõng balo đựng máy tính đẩy cửa bước vào.
Lâm Tính theo bản năng hỏi, "Cậu đi đâu vậy?" Hành trình và lịch làm việc của Diệp Chi là do Lâm Giang sắp xếp, hiện tại cô ấy không có kế hoạch ra ngoài vào thời điểm này.
“Hôm nay không có việc gì, những việc còn lại cậu giải quyết hộ tôi” Diệp Chi nói hai câu rồi vội vàng đi ra ngoài, “Tôi đi tìm bạn trai của mình.”
Lâm Giang sửng sốt, mãi cho đến khi Diệp Chi đã biến mất trong văn phòng, anh mới từ từ ý thức được những gì cô vừa nói.
Không phải cậu luôn thờ ơ với bạn trai sao? Điều gì đã xảy ra lần này vậy?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com