“Bữa trưa anh muốn ăn gì?” Diệp Chi vừa lên xe liền hỏi Thiên Vũ.
Thiên Vũ nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, anh thản nhiên nói, “Tùy cô.”
Anh đã hứa với dì Hà rằng phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, nên anh không muốn thất hứa.
“Vậy thì đi chỗ nào náo nhiệt hơn có được không?” Diệp Chi thăm dò hỏi.
Bạn trai im lặng không nói gì thêm, vì vậy Diệp Chi chỉ đơn giản cho rằng anh ấy đã đồng ý. Nơi bọn họ đi tới là một quán nhỏ bán thức ăn nhanh cũng không lớn lắm, chỉ có hai gian hàng nhưng rất sạch sẽ, bên trong đầy ắp đồ ăn đang tỏa mùi thơm. Hai người vừa mới đi vào, bên trong không khí đang ồn ào đột nhiên không biết vì sao lại im lặng, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hai người mới đến. Một lúc sau, không khí mới bình thường và giọng nói của mọi người mới dần trở lại.
“Hai vị đều là người nổi tiếng sao?” Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi tới, do dự hỏi.
Diệp Chi nhận lấy thực đơn và lắc đầu với anh nhân viên phục vụ, "Không phải đâu."
"Tôi cũng không nghĩ vậy." Người phục vụ cười gượng gạo.
Thấy Diệp Chi nhìn mình, nhân viên phục vụ có chút xấu hổ nói, "Cô gái, cô thật sự rất đẹp, nếu cô là người nổi tiếng tôi nhất định sẽ xin chữ ký của cô… Hai vị trước chọn món ăn ghi vào giấy, chúng tôi sẽ làm và mang ra liền." Nhân viên phục vụ đưa cây bút chì cho Diệp Chi rồi lặng lẽ liếc nhìn Thiên Vũ một cái.
“Không biết anh có thích mùi vị ở đây không, xem thử trước nhé.” Diệp Chi đẩy thực đơn qua cho Thiên Vũ đang ngồi đối diện, “Nếu không thích, lần sau em sẽ đổi quán khác.”
Thiên Vũ không nói gì, dường như không nghe hoặc không nhìn thấy tình tiết vừa rồi, hoặc anh ấy hoàn toàn không thèm để ý và quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Lúc này, anh dùng đầu ngón tay lướt qua thực đơn, cúi đầu nhìn một lúc rồi thản nhiên gọi hai món.
Diệp Chi liếc nhìn hai món ăn Thiên Vũ vừa gọi, cô thực sự rất bình tĩnh và kiên nhẫn với bạn trai, ít nhất là vào lúc này.
Khi hai người đang ngồi bên trong gọi đồ ăn thì một người thanh niên ở bên kia đường đi từ trong một studio chụp ảnh bước ra, trên mặt anh ta vẫn còn trang điểm, nhất là đôi môi có chút đậm nét, tay trái cầm nửa điếu thuốc, tay phải cầm chai nước vừa mua sải bước đi tới một gốc cây. Những người xung quanh trong vô thức bị thu hút bởi khuôn mặt của anh ta.
Lâm Tín vặn nắp chai, uống vài ngụm cạn sạch, anh chụp ảnh cho tạp chí cả buổi sáng nhưng không ai cho chai nước nào nên đành phải tự mình ra ngoài mua. Gương mặt Lâm Tín vặn vẹo ném cái chai rỗng vào thùng rác bên cạnh, miệng chửi lầm bầm.
"Đúng là một đám chó coi thường người."
Với cú ném mạnh đầy tức giận này, Lâm Tín đã nhìn thấy một người quen thuộc đang ngồi trong quán ăn nhỏ đối diện bên kia đường, còn chưa kịp nhìn rõ thì nhân viên phục vụ bên trong đã bước ra che đi mặt người đang ngồi bên trong.
"Xì, làm sao có thể là Nguyễn Diệp Chi được."
Nguyễn Diệp Chi làm gì có thời gian để ăn uống nhàn nhã như vậy, thậm chí còn đến quán ăn nhỏ ven đường, còn phải ngồi chờ đợi. Mỗi lần đi ăn với anh, hầu như cô ấy luôn mang theo máy tính, rồi thì điện thoại kêu bíp bíp liên tục.
Nghĩ đến Diệp Chi, Lâm Tín vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, nhưng không có ai bắt máy, cũng không biết cô đang bận việc gì ở công ty. Lâm Tín vứt tàn thuốc rồi dùng chân giẫm lên, anh cúi đầu nhìn danh bạ điện thoại tìm được dãy số bấm gọi đi, đầu bên kia nhanh chóng kết nối. Nghe máy là một cô gái mà Lâm Tín mới quen, anh nói muốn mời cô ấy đi bar chơi vào tối nay và cô gái ở đầu dây bên kia giọng nói vừa ngại ngùng vừa hào hứng đồng ý.
Chắc chắn, trên thế giới này chỉ có Nguyễn Diệp Chi là người khó hiểu đến ngu ngốc, biết vùi đầu vào công việc để kiếm tiền mà không biết xài tiền thì cũng không có ý nghĩa gì. Cô ta thật đáng thương làm sao.
--------
Đây là lần thứ hai Diệp Chi cùng bạn trai nghiêm túc dùng bữa, cô phát hiện dù là bắt kể món ăn nào anh ấy cũng ăn không ngon, dường như không muốn ăn, giống như có một loại độc dược nào đó khó nuốt trôi đang bày ra trước mặt anh vậy.
Ánh mắt Diệp Chi rơi vào cổ tay gầy guộc trắng nõn của bạn trai, cô biết nghề người mẫu không phải là một công việc dễ dàng. Khi khoác vào những bộ quần áo hàng hiệu và tạo dáng ở những buổi chụp hình đẳng cấp, thần thái và vẻ đẹp trang phục của họ có thể hút hồn người xem, nhưng bên trong lớp quần áo đó là những thân hình tiều tụy vì nhịn ăn và những chế độ ăn kiêng vô cùng cực khổ, họ thậm chí còn không dám ăn ngon vì để giảm cân. Không những vậy, thế giới người mẫu hào nhoáng từ xưa tới nay luôn là ước mơ của rất nhiều con người, nhất là những con người may mắn được sinh ra với hình thể và gương mặt trẻ đẹp, cuốn hút. Cho nên sự cạnh tranh càng thêm khốc liệt hơn. Thế nhưng, có mấy ai biết được những góc khuất đen tối của ngành công nghiệp không khói này.
Diệp Chi thở dài nhìn bạn trai, “Anh phải ăn uống đầy đủ, đừng để dì Hà lo lắng cho anh.”
Diệp Chi chủ động gọi dì Hà một cách trìu mến, trong lòng cô cư nhiên không có bất kỳ rào cản tâm lý nào. Dì của bạn trai cũng là dì của cô! Với lại, trước khi đi, dì Hà đã chủ động căn dặn cô phải chăm sóc bạn trai thật tốt, Diệp Chi lúc này mới cảm thấy mình phải có trách nhiệm nhiều hơn với bạn trai.
Nghe được lời nhắc nhỡ, Thiên Vũ tay cầm đũa liền dừng lại một chút, nhớ tới lúc trưa dì Hà đã nói với mình trong vọng lâu. Ít nhất... Trước khi dì đi, anh không muốn dì phải lo lắng cho mình.
Diệp Chi hài lòng nhìn bạn trai bắt đầu nghiêm túc ăn, cô không thể rời mắt cứ như thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng ngời của Thiên Vũ, nên có đôi lúc mất tập trung gấp phải miếng ớt bỏ vào miệng.
Bạn trai đúng là chỗ nào cũng tốt, chỉ mỗi cái tên là hơi dân dã, nghe không có khí chất chút nào, có lẽ cũng vì thế mà trong giới người mẫu tên tuổi của anh cũng không nổi tiếng cho lắm. Nhưng cho dù đó là Lâm Tín hay Lâm Tình thì cũng là bạn trai của cô, dù thật khó để Diệp Chi mở miệng gọi tên anh, cô không muốn mình lỡ miệng gọi nhầm tên thì không hay lắm đâu, sẽ làm bạn trai nổi giận. Gọi 'Lâm Tín' với một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cô cảm thấy rất không quen. Nhưng dù sao đó cũng là tên do cha mẹ chọn để đặt cho anh, cô không thể đề nghị bạn trai mình đổi tên. Diệp Chi nghĩ, không nên gọi anh bằng tên thì tốt hơn.
"Kế hoạch buổi chiều của anh thế nào?" Sau bữa ăn, Diệp Chi hào hứng hỏi, dạo này ở công ty không có việc gì quan trọng, cô nghĩ mình cũng nên dành nhiều thời gian hơn cho bạn trai, cố gắng rèn luyện tinh thần để trở thành một người bạn gái tốt.
Thiên Vũ ngước mắt nhìn nữ vệ sĩ nhiệt tình đang ngồi phía đối diện, chắc là sợ bị sa thải nên cô ấy không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tự mình làm tròn trách nhiệm được phân phó.
“Chợ hoa.” Thiên Vũ nhàn nhạt đáp.
“Được.” Diệp Chi vui vẻ mỉm cười gật đầu.