Đứng ở một bên, Lâm Giang cảm thấy hơi khó chịu vì đây là lần đầu tiên anh có âm mưu với Diệp Chi. Nhưng trong lúc này anh lại tự an ủi mình, làm chuyện này là để vạch trần bộ mặt thật của gã đàn ông Lâm Tín kia. Nhưng anh không ngờ người đàn ông ở phía đối diện không những không thấy lo lắng mà còn ôm chặt lấy người phụ nữ đang ngả vào người mình. Lâm Tín thậm chí còn trừng mắt khi thấy Diệp Chi nhìn mình.
Lâm Giang quay sang nhìn Diệp Chi, cô ấy không phản ứng gì, ngay cả một tia tức giận cũng không có, thậm chí còn có một chút tò mò trong ánh mắt khi nhìn Lâm Tín.
Tò mò sao? Cô ấy đang tò mò cái gì nhỉ?
Lâm Giang khó hiểu, "..." Mọi chuyện dường như có gì đó không ổn.
Khi Lâm Giang còn đang bối rối thì Lâm Tín đã cùng người phụ nữ xinh đẹp ngạo nghễ bước vào nhà hàng.
"Anh ta và những người phụ nữ khác..." Lâm Giang cố gắng nói ra lời nhắc nhở Diệp Chi rằng Lâm Tín đang lừa dối cô.
“Chúng tôi chia tay rồi.” Diệp Chi thản nhiên nói.
Trong đầu Diệp Chi lúc này đang nghĩ: Tại sao mới vừa chia tay bạn gái xong, anh ta lại có thể tìm được người mới chỉ trong hai ngày nhỉ? Dường như anh ta có kỹ năng hay bí quyết gì đó?
Điều tổng giám đốc Diệp Chi tò mò và suy nghĩ lúc này là, liệu mình có thể hỏi Lâm Tín một chút kỹ năng theo đuổi bạn trai có được không?
----------------
Khi Thiên Vũ quay lại biệt thự cũ của gia đình. Anh cho rằng mình sẽ kiểm soát được tâm trạng, nhưng từ khi bắt đầu bước chân vào nhà cho đến khi kết thúc bữa ăn tối, không có cảm xúc dư thừa nào được thể hiện, thậm chí anh còn nói vài câu với Trần Thiên Tân.
Tuy nhiên, khi anh trở lại phòng, ngay khi cánh cửa đóng lại, cơn chóng mặt đã ập đến. Thiên Vũ hơi cúi đầu, lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo, hai tay anh chống trên tường, xương ngón tay căng đến sắp gãy. Nhưng sau khi kiên trì được vài phút, anh vội vã lao vào phòng tắm, nôn tất cả những gì vừa ăn ra ngoài.
Thiên Vũ đứng trước bồn rửa mặt, súc miệng xong, lòng bàn tay vẫn chìm trong dòng nước, nước lạnh buốt chảy qua kẽ những ngón tay thon dài, anh cụp mắt nhìn nước trong vòi dần dần chuyển thành màu máu đỏ thẫm. Máu không ngừng chảy ra từ bồn rửa mặt nhuộm đỏ gạch lát sàn màu trắng, nhưng mọi thứ anh có thể nhìn thấy đều bị bao phủ bởi màu đỏ của máu. Thiên Vũ thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi rất khó chịu của nó. Anh ngẩng đầu lên và cố gắng trốn thoát ảo giác ghê rợn kia, nhưng vết máu dày đặc trên mặt sàn bắt đầu lan lên tường, dần dần bao phủ toàn bộ trần nhà.
Trong suy nghĩ, Thiên Vũ biết rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng anh không thể thoát khỏi vì dường như đã bị nghiện, giống một kẻ nghiện heroin, dù có cố gắng cũng không thể cắt cơn trong nhất thời được. Cơn cứ thế nhất chìm tâm trí trong vô vọng và cùng cực, càng muốn thoát ra lại càng khổ sở lún sâu.
Trong phòng tắm, người thanh niên quỳ rạp trên mặt đất, dáng người gầy gò, yết hầu của anh bởi vì hơi ngẩng đầu mà trở nên rõ ràng, ngọn đèn vàng ấm áp trên trần nhà tắm chiếu lên người một tia sáng nhàn nhạt, làm cho thân thể trông gầy gò càng đơn độc, giống như viên ngọc bích mỏng manh dễ vỡ.
Thiên Vũ đưa tay lên che đi đôi mắt, nhưng trong mắt anh, nỗi đau buồn nồng đậm khó có thể hòa tan, phảng phất giây tiếp theo sẽ rơi vào tuyệt vọng của vực sâu vô tận, trốn tránh cũng không cách nào tránh khỏi nó.
"Om—"
Tiếng rung đột ngột của điện thoại di động phá vỡ sự im lặng trong phòng, và đánh thức người thanh niên sắp bị ngạt thở và chết đuối trong ký ức khốn khổ của mình.
Thiên Vũ lấy điện thoại ra định cúp máy, nhưng đầu ngón tay run rẩy lại trượt qua làm rơi điện thoại, cũng đồng thời chạm vào nút kết nối màu xanh lá cây trên màn hình cảm ứng.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, "Mấy ngày nay em đã quấy rầy anh, thật xin lỗi, những chi phí kia… Anh không cần trả cho em đâu."
Trong mơ hồ Thiên Vũ không nghe rõ cô ấy nói gì, trong một lúc im lặng, anh còn không biết mình đã kết nối với điện thoại của người bên kia.
Sau khi Diệp Chi về đến nhà, cô suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên trả lời tin nhắn của Thiên Vũ như thế nào, cuối cùng đành gọi điện thoại trực tiếp cho anh. Cô không muốn Thiên Vũ trả tiền, cũng vì cố gắng giành lấy một chút níu kéo và thiện cảm từ anh.
Nhưng lúc này, nói một hồi, Diệp Chi lại phát hiện đối phương không có phản ứng gì, chỉ nghe được hơi thở nhàn nhạt hỗn độn phát ra từ đầu bên kia điện thoại.
Diệp Chi ngay lập tức đứng dậy vội vàng hỏi, "Có chuyện gì vậy? Anh vẫn còn bệnh sao?"
Vẫn chưa nghe được câu trả lời từ đầu bên kia.
“Anh. . . Thiên Vũ, Trần Thiên Vũ?” Diệp Chi cầm điện thoại gọi liên tục mấy lần.
Có ai đó đang gọi mình? Giọng nói vẫn luôn ở đó, liên tục và ngày càng rõ ràng hơn.
Màu máu đỏ thẫm trước mắt bắt đầu nhạt đi như thủy triều rút xuống, Thiên Vũ dần lấy lại bình tĩnh, anh quay đầu nhìn điện thoại di động nằm trên sàn nhà, âm thanh phát ra từ bên trong gây chú ý. Anh nhấc điện thoại lên và áp nó vào tai.
“Trần Thiên Vũ…” Diệp Chi vẫn gọi tên anh.
“…Ừm.” Thiên Vũ thấp giọng đáp lại, thần sắc còn có chút ngây ngốc.
Diệp Chi ở đầu bên kia nghe được giọng nói đáp lại mới có chút nhẹ nhõm, chỉ cần anh ấy còn tỉnh táo là được.
“Bên cạnh anh có ai không?” Diệp Chi hỏi anh, “Nếu không khỏe thì đi bệnh viện ngay đi.”
Thiên Vũ yên lặng lắng nghe giọng nói của Diệp Chi, lúc này giọng điệu của cô rất mạnh mẽ cũng rất chói tai vì lo lắng, với giọng điệu như thế này thì khó có thể tin được đó là một cô gái.
Thiên Vũ không thích ai đó hét vào mặt hay kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng giọng nói của cô ấy ngay thời điểm này thật sự rất đúng lúc, giúp anh xua đi cảm giác bức bách và khó chịu do ảo giác gây ra. Đôi mi dài của anh rũ xuống nhìn bàn tay còn lại của mình, trên đầu ngón tay có vết máu nhàn nhạt, đó không phải là ảo ảnh, đó là dấu vết do móng tay cào lên tường khi trong mơ hồ bị ảo giác xâm chiếm suy nghĩ. Tầm nhìn rõ ràng hơn cho thấy anh đã trở lại thực tế.
“Anh không bị bệnh.” Thiên Vũ chậm rãi đứng dậy nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trên đời sao lại có người xấu xí đến thế? Còn có bệnh, tâm thần không ổn định, có thể tái phát và ngất xỉu bất cứ lúc nào. Một người đàn ông như thế làm sao có thể bảo vệ người mình yêu thương, cho cô ấy cảm giác an toàn tuyệt đối, cho cô ấy một gia đình thật sự?
Bàn tay cầm điện thoại siết chặt, Thiên Vũ im lặng nhìn người đàn ông xanh xao trong gương.
Ở đầu dây bên kia, Diệp Chi vẫn lắng nghe tiếng thở đều đặn truyền vào điện thoại, tâm trạng cô bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng lúc này người bên kia lại đột nhiên cúp máy.
Diệp Chi, "..."
Có phải giọng của mình hơi hung dữ quá làm anh ấy sợ rồi?
Diệp Chi cảm thấy thất vọng về bản thân mình, không biết còn có cơ hội tìm được tình yêu của đời mình nữa không?