Đến nơi, cô thấy Tuê Mạn nằm đó, máu loang ra thì vô cùng khiếp đảm, hét lên kinh hoàng: - Ôi trời Tuê Mạn....Mày làm sao thế này? Cô chạy lại, ôm tấm thân Tuê Mạn lên, máu theo đó thấm cả vào người của Trác Tâm.
30 phút sau, Tuê Mạn được đưa vào bệnh viện trong trung tâm Thành phố, khoa cấp cứu.
1 lượng lớn các bác sĩ được huy động, ai ai cũng hớt hải.
Đầu tiên họ xét nghiệm máu của Tuê Mạn, xem cô có mắc các bệnh liôn quan đến vấn đề di truyền hay không rồi mới bắt đầu phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật kéo dài 8 tiếng trôi qua...Trác Tâm đau đáu nhìn vào căn phòng, nơi Tuê Mạn đang được giằng co sự sống từng chút một.
Bên trong, các bác sĩ và đội ngũ y tá đang phẩi cầm máu rất nhiều, máu của Tuê Mạn chảy ra liên tục, hơi thở hấp hối, mắt lờ đờ.
Cô bị chấn thương nặng về vùng não- nơi thần kinh và kiểm soát các hoạt động cơ thể.
Vị bác sĩ nói tiếp: - Bệnh nhân về cơ bản là đã ổn định, máu lưu thông bình thường, các cơ xương gãy đã được băng bó và sẽ lành trong tầm 2 tuần...nhưng vấn đề là...do bị đập đầu mạnh, thần kinh bị tổn thương và có chút lệch, có thể cô Đàm đây sẽ mất trí nhớ...! Trác Tâm nghe mà hoảng ra, vội hỏi: - Vậy...vậy bạn tôi..có thể nhớ lại không? Vị bác sĩ nói tiếp: - Có...nhưng khi vào 1 trường hợp hay hoàn cảnh nào...cô ấy sẽ xảy ra hiện tượng đau đầu dữ dội, lúc ấy các mảng kí ức dần hình thành trở lại...! Nói rồi ông rời đi, Trác Tâm đứng ngoài nhìn vào ô cửa, nước mắt chảy nhoè ra.
Sáng hôm sau, Tuê Mạn tỉnh dậy, lơ mơ nhìn xung quanh, hai tay dơ lên trước mặt, cô lẩm bẩm đếm: - 1..2..3..4..5..6..7..8..9..10...Mình có 10 ngón tay hihi.
Đếm chân đã...! Cánh cửa phòng bật mở, Trác Tâm bước vào, tay cầm theo cặp lồng cháo.
Thấy Tuê Mạn tỉnh rồi, cô đi lại nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh, nói: - Xin chào mày.
Tao là Tô Trác Tâm- người bạn thân nhất của mày đấy...! Tuê Mạn lơ ngơ nhìn, rồi bâng quơ hỏi: - Ơ mà tôi là ai nhờ? Trác Tâm bèn nói: - Tao sẽ cho mày 1 cái tên khác sang chảnh...như tên tao.
Mày là Thụy Ly..Đàm Thụy Ly...! Tuê Mạn gật gù, tên cô giờ là Thụy Ly, không còn là Tuê Mạn nữa.
Trác Tâm nói nhỏ: - Khoảng 3 ngày sau là mày bình phục rồi...Lúc ấy tao đưa mày sang Anh, có gia đình tao, rũ bỏ đau thương nơi này đi nhé...! Thụy Ly gật gù, cười toe toát như đứa trẻ.
Điều này khiến Trác Tâm đau lòng vô cùng, cô nén nước mắt, lấy cặp lồng múc cháo ra đút Thụy Ly ăn...! ...3 ngày sau...! Thụy Ly được Trác Tâm dắt tay đi đến sảnh bay.