Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Chương 20



Năm 18 tuổi, bố mẹ Hứa cuối cùng từ bỏ việc quan tâm đến Giang Nùng, đưa cô ta trở lại nhà bà nội. 

 

Nhưng khi ấy, Giang Nùng đã 18 tuổi, cô ta không còn quan tâm liệu mình có bị đôi vợ chồng này vứt bỏ hay không. 

 

Giang Nùng nghỉ học năm cuối cấp ba, đi làm công nhân ở nhà máy điện tử một năm. 

 

Năm 19 tuổi, cô ta theo bạn trai về nhà anh ta. 

 

Giống như Hứa Yên không bao giờ quay về ngôi nhà ấy, Giang Nùng cũng không bao giờ quay lại. 

 

Năm thứ hai, bạn trai của cô ta ra ngoài làm việc, cô ta chuẩn bị chuyên tâm ôn thi. 

 

Nhưng ôn thi được một nửa, không chịu nổi cảnh thiếu thốn tài chính, cô ta lại thu dọn đồ đạc, ra ngoài làm việc tiếp. 

 

Đến năm thứ ba, cô ta mang thai. 

 

Họ vội vã tổ chức đám cưới, Giang Nùng muốn bố mẹ Hứa tham dự với tư cách là phụ huynh nhà gái. 

 

Nhưng cuối cùng, họ chỉ tham gia với tư cách là họ hàng bình thường. 

 

Dù vậy, cũng có một điều tốt đẹp. 

 

Hứa Yên nói: 

 

“Người mà cô tự chọn, bây giờ vẫn còn bên cô.” 

 

Khi nói câu này, Hứa Yên nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngoài cửa đánh mạt chược. 

 

Giang Nùng phát ra một tiếng thút thít như khóc mà không phải khóc. 

 

Cô ta cũng từng cố gắng giành lấy một khả năng khác. 

 

Nhưng bây giờ sống tốt hay không, chỉ mình cô ta biết. 

 

Hứa Yên nghĩ: Trong số tất cả bọn họ, có lẽ chẳng ai đạt được nguyện vọng của mình. 

 

Tuổi thơ cô theo đuổi tình yêu thương từ cha mẹ nhưng mãi không thể có được. 

 

Cha mẹ đã dành hết tâm sức để nuôi dưỡng một người, nhưng người ấy lại chẳng hề ghi nhớ những điều tốt đẹp của họ. 

 

Còn người được ưu ái, một khi mất đi sự ưu ái đó, lại sống một đời tạm bợ. 

 

Hứa Yên nhìn về phía Triệu Điềm và chồng cô ấy, cùng với chồng của mình. 

 

Quả nhiên, khi thấy cô mãi không đi ra, họ đã đến đón cô. 

 

May mắn thay, cô đã thoát ra được. 

 

Hứa Yên bước ra khỏi cửa, đi về phía ba người họ. 

 

Nhưng Giang Nùng vẫn đuổi theo ra ngoài: 

 

“Mẹ chị một năm trước bị bệnh! Tôi đã chăm sóc bà, nhưng bà chỉ biết thiên vị chị! Bà sợ rằng sau khi bà c.h.ế.t tôi sẽ tranh giành tài sản với chị! Bà còn để lại di chúc, nói rằng tất cả tài sản đều để lại cho chị!” 

 

“Khi đó tôi vừa mới sinh đứa thứ hai, là lúc tôi cần tiền nhất! Tôi chịu áp lực lớn đến mức cả đêm không ngủ được.” 

 

“Nhưng họ thì sao? Họ tiết kiệm tiền, nói là để làm của hồi môn cho chị, không hề nghĩ đến tôi một chút nào!” 

 

“Lúc đó chị ở đâu? Chị ở đâu trong khi họ chẳng hề quan tâm đến tôi?” 

 

Người đàn ông đang đánh bài cuối cùng cũng có phản ứng. 

 

Anh ta đứng dậy, hỏi Giang Nùng: 

 

“Đây là ai? Là chị của chúng ta à?” 

 

Nhưng bước chân của Hứa Yên không dừng lại. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù đã nghe về việc mẹ bị bệnh nặng, cô cũng không dừng lại. 

 

Dù đã nghe nói tài sản được để lại toàn bộ cho mình, cô vẫn không dừng lại. 

 

Cô chỉ tiếp tục bước về phía những người thân thực sự của mình. 

 

Họ lên xe, đóng cửa, và khởi hành. 

 

Trên đường, không ai nói gì. 

 

Cho đến khi Triệu Điềm lên tiếng: 

 

“Yên Yên, đó là Giang Nùng sao?” 

 

Hứa Yên khẽ gật đầu. 

 

Triệu Điềm rõ ràng đã nghe thấy những lời mà Giang Nùng vừa nói. 

 

Im lặng một lúc, cô nói: 

 

“Có lẽ cha mẹ em thực sự nhận ra họ đã sai rồi.” 

 

“Tiền ở đâu, tình cảm ở đó.” 

 

Hứa Yên nhắm mắt lại: 

 

“Chị cũng hồ đồ rồi.”

 

“Họ không phải nhận ra mình sai. Họ chỉ là đã già rồi, họ sợ rằng em cũng sẽ đối xử với họ như cách họ từng đối xử với em.”

 

“Họ càng sợ em sẽ không quan tâm đến họ, để họ sau này không nơi nương tựa.”

 

“Nếu họ có cơ hội sinh thêm một đứa con, nếu Giang Nùng ngoan ngoãn và biết nghe lời, họ sẽ không hối hận chút nào…”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nói đến đây, Hứa Yên cúi đầu, bắt đầu bấm điện thoại. 

 

Triệu Điềm hỏi cô đang làm gì. 

 

“Tìm số điện thoại của cục quản lý thị trường trên Baidu.” 

 

“Vừa rồi trên kệ hàng nhà Giang Nùng, em phát hiện hai túi đồ ăn hết hạn. Em định báo cáo một chút.” 

 

Đổng Hàn ngạc nhiên: 

 

“Không phải chứ?” 

 

“Cô ấy đã sống rất khổ rồi.” 

 

Nhưng Hứa Yên nghĩ: 

 

“Khổ thì liên quan gì đến em chứ? Em có khiến cô ấy phải sống khổ sao?” 

 

“Em đã mang lại cuộc đời như vậy cho cô ấy sao?” 

 

Hứa Yên gọi đến cục quản lý thị trường: 

 

“Vâng, đúng vậy, tôi vừa mua đồ ở một cửa hàng nhỏ.” 

 

“Tôi muốn tố cáo, tôi yêu cầu bồi thường.” 

 

“Vâng, tôi nghe nói là bồi thường gấp ba lần nhưng không dưới một nghìn đồng. Cứ trực tiếp bồi thường một nghìn đi.” 

 

Sau khi bên kia hứa sẽ điều tra kỹ, Hứa Yên cúp máy. 

 

“Sau này chúng ta chắc không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.” 

 

“Nhưng trong lần chạm mặt hiếm hoi này, tôi không ngại đổ thêm dầu vào lửa.” 

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com