Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Chương 7



11 

 

Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết. 

 

Là thầy chủ nhiệm khối lớp 8 đứng ra can ngăn mẹ tôi. 

 

Ban đầu, thầy không cản nổi Triệu Điềm. 

 

Nhưng khi thầy nhìn thấy cô ấy, ánh mắt liền dừng lại một chút. 

 

“Triệu Điềm?” Thầy gọi. 

 

Ngay lập tức, cả người Triệu Điềm cứng đờ một cách kỳ lạ. 

 

Cô ấy buông tay khỏi tóc mẹ tôi, đứng yên tại chỗ, mí mắt cụp xuống, không nói một lời. 

 

Cho đến khi thầy chủ nhiệm khối lại gọi tên cô một lần nữa. 

 

“Thầy Triệu.” Từ miệng cô ấy, khó khăn lắm mới phát ra được một tiếng gọi nhỏ xíu. 

 

Mẹ tôi định nói gì đó, nhưng sự hùng hổ trong chốc lát của bà chợt tắt đi khi Giang Nùng kéo tay áo của bà. 

 

Cũng đúng thôi. 

 

Bà có thể tùy tiện làm loạn trước mặt giáo viên chủ nhiệm của tôi, nhưng trước mặt thầy chủ nhiệm của Giang Nùng, bà không thể làm bất cứ điều gì tổn hại đến hình ảnh của mình. 

 

Vậy mà, Giang Nùng vẫn có thể nói rằng mẹ không thiên vị cô ấy. 

 

Mẹ vốn định báo cảnh sát. 

 

Bà nói rằng ban đầu bà chỉ đang dạy dỗ con gái, nhưng Triệu Điềm lại đánh bà. 

 

“Nếu mẹ báo, con cũng báo.” Tôi nói: “Con sẽ tố cáo mẹ bạo hành gia đình.” 

 

“Con đúng là tay trái tay phải đều giúp người ngoài!” Mẹ tôi hét lên, nước mắt tuôn ra: “Con không có lương tâm à!” 

 

Dĩ nhiên, trường học không thể để hai người họ báo cảnh sát. 

 

Cuối cùng sau một hồi tranh cãi, mọi chuyện cũng tạm lắng xuống. 

 

“Hứa Yên, bất kể lý do của em là gì, việc em lừa dối nhà trường và phụ huynh là sự thật không thể chối cãi. Quyết định tạm thời đình chỉ học bảy ngày để em về nhà tự kiểm điểm.” Thầy chủ nhiệm khối nói. 

 

Mẹ dẫn tôi đi về. 

 

Bà đi phía trước, Giang Nùng khoác tay bà vừa đi vừa cười nói. 

 

Khi bước ra khỏi cổng, tôi ngoảnh đầu lại nhìn. 

 

Triệu Điềm đứng bên cạnh thầy chủ nhiệm khối, hai mắt đã đỏ hoe. 

 

12 

 

Bảy ngày này, tôi sống không hề dễ chịu. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi không có tư cách dùng một trận khóc lóc hay làm nũng để thu hút sự chú ý của bố mẹ. 

 

Về đến nhà, tôi giống như bị họ phớt lờ hoàn toàn. 

 

Vừa bước vào cửa, mẹ lập tức đi thẳng vào phòng ngủ. 

 

Dĩ nhiên, Giang Nùng cũng ngay lập tức bước theo vào. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Rất nhanh, từ trong phòng truyền ra tiếng nức nở của mẹ. 

 

“Sao tôi lại nuôi được thứ như thế này chứ?” Mẹ vừa khóc vừa nói. 

 

Tôi mang đồ đạc của mình vào thư phòng, nhưng còn chưa kịp sắp xếp xong sách vở, Giang Nùng đã đẩy cửa bước vào. 

 

Cô ấy nghiêm mặt: 

 

“Chị đừng ở đây nữa. Đợi lát nữa em thay xong bộ chăn ga gối đệm trong phòng của em, chị dọn sang phòng đó đi. Chị mới là chủ nhân của căn nhà này.” 

 

“Dựa vào cái gì?” Mẹ tôi nghe thấy tiếng, lập tức lao vào, lớn tiếng: 

 

“Khóc là có lý đúng không? Nùng Nùng, con không được nhường! Nhà này mẹ vẫn là người quyết định!” 

 

Đúng lúc đó, bố tôi về nhà. 

 

Ông tan làm muộn, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, động tác đẩy cửa tỏ ra vô cùng thiếu kiên nhẫn: 

 

“Ồn ào! Ồn ào cái gì? Không thể để tôi bớt lo được à?” 

 

Ông nhìn thấy tôi đang đứng giữa thư phòng, vẻ mặt lạnh lùng: 

 

“Hứa Yên, con không thể hiểu chuyện hơn chút sao? Cứ cuối tuần về nhà là cãi nhau, không thể sống yên ổn một chút à?” 

 

Thấy chưa, đây chính là lý do tại sao mẹ đối xử với tôi như vậy, mà tôi vẫn không chọn tìm đến bố. 

 

Họ, một người thì đặt trái tim mình lệch tận nách, một người thì hoàn toàn làm ngơ với mọi thành viên trong gia đình, chỉ muốn giữ cho cái vỏ bọc gia đình trông yên ổn. 

 

“Con thấy bố mẹ mệt mỏi lắm rồi, đừng có gây chuyện nữa được không?” 

 

Đối với tôi, trong họ ai là người tốt hơn một chút? 

 

Không, chẳng có ai tốt hơn cả. 

 

Họ làm cha mẹ, đều tệ như nhau! Đều không xứng đáng! 

 

“Ánh mắt đó là gì?” Mẹ lại nổi giận: 

 

“Được rồi, được rồi! Con không phải bảo mẹ thiên vị sao? Để mẹ cho con biết thế nào là thiên vị thực sự! 

 

“Nùng Nùng! Từ giờ không cần để ý đến nó nữa.” 

 

Bà nói bằng cái giọng đầy ý tứ như thể đã nắm chắc tôi trong tay: 

 

“Nếu trong bảy ngày này con không nhận ra lỗi lầm của mình, thì để mẹ giúp con nhận ra!” 

 

Bà muốn cho tôi thấy thế nào là thiên vị thực sự. 

 

Còn có thể thế nào nữa? Còn có thể tệ hơn bây giờ được sao? Tệ đến mức nào? Không cho tôi ăn? Không cho tôi uống? Hay ngược đãi tôi, phớt lờ tôi? Hoặc đuổi tôi ra khỏi nhà? 

 

Không thể quá đáng hơn được nữa, đúng không? Còn có thể quá đáng hơn thế nào đây? 

 

Nhưng tôi không cho phép điều đó nữa. 

 

Tôi không cho phép bản thân mình chịu đựng như thế này nữa. 

 

Không cho phép bản thân sống trong chính ngôi nhà của mình mà cảm giác như đang ở nhờ. 

 

Không cho phép bản thân phải cúi đầu van xin để được mẹ yêu thương thêm một chút. 

 

Không cho phép bản thân mình giống như một đứa trẻ ăn xin, cầu xin mẹ tham dự họp phụ huynh, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng! 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com