Anh trai đắc ý cười, đột ngột chỉ ngón tay về phía tôi, làm động tác phá án kinh điển của Conan.
"Chân tướng chỉ có một!"
Tôi nhìn ngón trỏ đang chỉ thẳng vào mình, cảm giác tim sắp nhảy lên đến tận cổ họng.
"Đó chính là cái tên Lục Thanh Dã cầm thú đó dám tán tỉnh một nữ sinh cao trung!"
Tôi cảm giác như mình vừa mới đi thang máy lên cao, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đột nhiên rơi xuống vực một cách nhanh chóng, trái tim cứ như nhảy lên rồi rơi thẳng xuống.
Lục Thanh Dã ngoại tình sau lưng tôi ư?
Tôi vuốt ve trái tim đang đập loạn nhịp, hắng giọng một cái mới nói.
"Học sinh cấp ba? Không thể nào..."
Anh trai không chấp nhận việc tôi đang khinh thường Lục Thanh Dã mà đưa ra ý kiến phản đối, liền vội vàng đưa điện thoại cho tôi xem.
"Sao lại không thể chứ."
"Chứng cứ vô cùng rõ ràng, em tự mình xem đi."
"Hôm nay lúc Lục Thanh Dã rời đi mặt mang đầy ý xuân, còn dán mắt vào điện thoại di động. Bộ dáng đầy vui vẻ đó nếu không biết còn tưởng trúng số độc đắc ấy chứ. Lúc đó anh liền đến gần xem thử, không xem thì thôi, xem qua đã khiến anh sợ c.h.ế.t khiếp. Hình nền di động của hắn là một nữ sinh cấp ba! Cậu ta còn giấu diếm anh nữa chứ. Anh trai của em là ai hả? Là anh trai thông minh nhất, haha, anh lập tức chụp trộm một tấm."
Tôi nghe anh trai miêu tả sinh động như vậy, cảm giác như huyết áp của mình đang tăng vọt.
Sao anh ta dám hôn tôi xong rồi lại nghĩ đến người phụ nữ khác chứ!
Lại còn là nữ sinh cấp ba nữa!
Tôi tức giận giật lấy điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên cầm thú."
Một giây sau, mắt tôi trợn to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Màn hình di động của Lục Thanh Dã rõ ràng là bóng lưng mặc đồng phục của tôi hồi cao trung.
Lúc đó chúng tôi còn chưa quen biết nhau.
Rất lâu sau này mới quen biết.
Tôi im lặng nhìn tấm hình, nghiến răng nghiến lợi lặp lại: "Cái tên cầm thú."
Hóa ra từ khi tôi còn học cao trung anh ta đã bắt đầu nhớ thương tôi.
"Chậc chậc chậc, lần này xem như anh đã bắt được thóp của hắn rồi."
"Già đầu rồi mà còn đi tán tỉnh học sinh cấp ba, em xem hắn có còn chút nhân tính nào không?"
"Anh còn tưởng hắn sống c.h.ế.t thế nào cũng không chịu công khai là hắn đang yêu đương với ai, hóa ra là trâu già gặm cỏ non, đúng là không có mặt mũi nào để gặp người mà."
Anh trai không hề chú ý đến sắc mặt đang biến sắc của tôi, vô cùng say mê với suy luận của bản thân.
"Ôi, bộ đồng phục này quen mắt quá, hình như giống với đồ cấp ba của em đấy."
Tôi ngoài cười nhưng trong lòng thì khóc, ngẩng đầu lườm anh trai một cái, im lặng không nói gì.
Có thể nào đây chính là em gái của mình không?
"Mạnh Vãn Lạc, em làm gì thế?"
"Có gì đâu, em chỉ đang bái phục với sự thông minh của anh trai em thôi? Sùng bái đến mức không nói nên lời? Haha."
Lần đầu tiên tôi và Lục Thanh Dã gặp nhau là ở trong quán bar, lúc tôi mới học lớp mười một.
Cha mẹ tôi luôn công tác ở nước ngoài, chỉ để lại một mình anh trai sợ trời sợ đất trông coi tôi.
Thế nên ngoài mặt tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn, nhưng thật ra cực kỳ nổi loạn.