Tôi Trở Thành Bạn Gái Kẻ Thù Của Anh Trai

Chương 8: Tôi Trở Thành Bạn Gái Kẻ Thù Của Anh Trai



“Tiếp theo, xin mời doanh nhân trẻ tuổi tài giỏi nhất, Lục Thanh Dã.”

“Giám đốc Lục đúng là tuổi trẻ tài cao, khi còn học cao trung… còn từng giành vinh danh…”

“Trước đây giám đốc Lục còn tập trung vào việc mở rộng thị trường quốc tế, theo tôi biết lúc đó ngài quyết định sẽ định cư ở châu Úc, tại sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện về nước phát triển…”

Trên sân khấu, buổi phỏng vấn vẫn tiếp diễn.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi.

Bởi vì tôi chỉ sợ anh sẽ nói chuyện tôi lén đi bar và yêu sớm, nhưng điều thế tôi còn nhận ra chính là tên “ác nhân” đội trời chung trong miệng anh trai tôi từng nhắc đến.

Trước đây khi ở nhà, lúc rảnh rỗi anh trai tôi hay nhắc đến cái tên “ác nhân” này, nhưng lúc đó tôi đều không để trong lòng.

Bây giờ người chủ trì liệt kê những chiến tích của Lục Thanh Dã, tôi mới giật mình những thứ chiến tích đó quen tai thế?

Đây đều là những giải nhì mà anh trai tôi đã giành được, những hạng mục thất bại… hóa ra đối thủ của anh trai tôi là anh.

Lần này thì xong rồi, đúng là đang lạnh thì gặp phải sương tuyết.

Nếu dựa vào quan hệ giữa tôi và anh trai, anh ấy hẳn sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.

Khó trách khi ở quán bar anh hỏi chuyện yêu sớm nên tính thế nào.

Thì ra anh đã sớm biết tôi chính là Mạnh Vãn Lạc.

Thế mà tôi ở đây tự cho mình thông minh.

Xong thật, mất mặt đến tận cùng.

Cho đến khi trên sân khấu vang lên những tràng tiếng vỗ tay như sấm, tôi mới lấy lại tinh thần.

Trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi và Lục Thanh Dã đã chạm nhau.

Vừa bước đến rìa sân khấu, Lục Thanh Dã chợt dừng lại, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm thẻ học sinh của trường.

“Khối 11 lớp 1, Mạnh Vãn Lạc. Em làm rơi đồ rồi.”

Người chủ trì lập tức khen ngợi Lục Thanh Dã là chu đáo, chút chuyện nhỏ thế này mà vẫn tự mình nhớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nụ cười của tôi so với khóc còn khó coi hơn.

Ngày hôm đó lúc lôi lôi kéo kéo ở quán bar tôi đã làm rớt.

Hèn chi tôi về nhà kiếm thế nào cũng không tìm thấy, ngờ đâu nó ở trong tay anh.

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi đã rơi nát.

Phòng hiệu trưởng.

Bởi vì thân phận đặc biệt của Lục Thanh Dã, chủ nhiệm lớp bắt tôi đích thân đến nói lời cảm ơn với ông ấy.

Tôi không có cách nào để từ chối, chỉ có thể chậm rì rì như rùa bò mà đi theo ông.

Đôi chân dài của Lục Thanh Dã bắt chéo, trên chiếc mũi cao là chiếc kính gọng vàng, anh thản nhiên mỉm cười.

“Thư sinh bại hoại, giả vờ giả vịt.”

Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, lẩm bẩm trong miệng.

“Bạn học nói gì thế?”

Khóe môi anh nhếch lên.

Tôi vội vàng lắc đầu.

Hiệu trưởng vô cùng nhiệt tình tiến về phía Lục Thanh Dã, khách sáo hỏi.

“Tổng giám đốc Lục nhặt được thẻ ở trong trường ạ?”

Hô hấp của tôi ngừng vài giây, đôi mắt lộ ra vẻ cầu xin.

Ánh mắt mang ý cười của Lục Thanh Dã dừng lại, chậm rãi nói: “Nhặt được ở ngoài cổng trường.”

Chắc chắn là anh cố ý.

Tôi hận không thể lập tức xông lên che miệng Lục Thanh Dã lại.

“Ngoài cổng trường ạ? Tổng giám đốc Lục đúng là có duyên với trường học của chúng tôi, ha ha ha, không ngờ lại nhặt được thẻ học sinh của chúng tôi.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com