Tôi Tự Tìm Về Chính Mình

Chương 6



10

 

Chậm rãi ăn xong một bữa cơm, tâm trạng tôi đã khá lên không ít.

 

Vừa định lấy điện thoại ra để thanh toán thì đã bị Mễ Huệ nhanh tay ngăn lại và giành phần trước.

 

Tôi chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ.

 

Nhân tiện mở WeChat lên xem, liếc qua một cái thì thấy thông báo tin nhắn đã hơn 99+.

 

Nhóm gia đình là nơi có nhiều tin nhắn nhất.

 

Do dự một lát, tôi vẫn bấm vào xem thử, tràn ngập toàn là ghi âm giọng nói dài 60 giây.

 

Thẩm Xuyên: 【Mẹ, tụi con đã về đến nhà rồi, mẹ đang ở đâu vậy??】

 

Thẩm Lệ Sơn: 【Bà già này, có chuyện gì vậy? Tụi tôi lái xe ba tiếng về đến nhà, mệt rã rời rồi, còn bà thì ở nhà thảnh thơi, không nấu cơm, không dọn nhà, đồ dơ cũng không giặt.】

 

Thẩm Lệ Sơn: 【Từng này tuổi rồi, sao còn nhỏ mọn thế? Nhìn thấy tin nhắn thì mau về nhà ngay!】

 

Thẩm Xuyên: 【Mẹ, mẹ đang đùa con hả? Bạn con đều đến rồi mà mẹ lại chơi trò mất tích? Còn đồ ăn đâu? Cơm nước đâu? Sao chẳng có gì hết vậy?】

 

Ngay cả con dâu Đường Lộ cũng gửi mấy đoạn ghi âm.

 

【Mẹ, sao mẹ lại đình công vậy? Không phải vì chuyện hôm qua mà cố tình trút giận lên tụi con chứ?】

 

【Nếu mẹ thật sự không muốn giúp con giặt mấy bộ đồ đó, mẹ cứ nói thẳng, cần gì phải chơi tụi con một vố như vậy.】

 

Nhất Phiến Băng Tâm

【Bây giờ thành ra thế này, bao nhiêu bạn bè đều đang ở đây, mất mặt không phải là Thẩm Xuyên sao.】

 

Thẩm Xuyên: 【Nhà cửa loạn như nồi cám! Đừng nói bạn bè con thấy ngại, ngay cả dì Nhã Bình đến chơi, nhìn thấy nhà cửa bừa bộn cũng không thể chịu nổi, thật là mất mặt muốn chết.】

 

Thẩm Xuyên: 【Mẹ không cần về nữa đâu. Nhà như vậy không tiếp khách được, tụi con đưa bạn ra ngoài ăn rồi, mẹ khỏi phải lo.】

 

Thẩm Lệ Sơn: 【Bà già này, chuyện đến xảy ra như vậy thì bà hài lòng rồi chứ? Tôi thật muốn xem bà còn định giở trò gì, đợi đến lúc làm cái nhà này tan nát mới thấy vui lòng sao?】

 

【…】

 

Tôi không thể nghe thêm được nữa.

 

Những đoạn ghi âm lạnh lẽo ấy, từng câu từng chữ chỉ khiến tôi càng thêm chắc chắn vào quyết định sẽ không quay về nữa.

 

Tôi cũng gửi một đoạn ghi âm vào nhóm gia đình.

 

【Tôi đã đi xa rồi, các người không cần tìm tôi nữa. Cái nhà này, tan thì tan thôi.】

 

Gửi xong, tôi lập tức rời khỏi nhóm gia đình.

 

11

 

Mễ Huệ thở dài, vỗ nhẹ vai tôi.

 

Ăn xong, cô ấy đưa tôi về nơi cô đang sống.

 

Căn nhà nhỏ có gác xép mà cô vừa quyết định mua hai năm trước.

 

Sân vườn không lớn, nhưng căn phòng chính sạch sẽ sáng sủa, sân thì đầy ắp những chậu sen đá khỏe mạnh,

 

Còn có cả phòng làm việc thủ công được trang bị đầy đủ.

 

Mễ Huệ trước đây từng bán vòng tay handmade trên livestream.

 

Kiên trì suốt hai năm, buôn bán cũng khá tốt, còn tích lũy được một lượng người theo dõi trung niên.

 

Có sở thích riêng, lại phát triển thành sự nghiệp.

 

Không bị ai kiểm soát hay làm phiền — cuộc sống như vậy thật sự là hạnh phúc.

 

Tôi nhìn mà ngẩn người vì ngưỡng mộ.

 

Mễ Huệ vừa trò chuyện vừa thản nhiên nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Trước kia làm thuê vất vả nửa đời người, về già rồi cũng phải nuôi dưỡng một chút sở thích, nếu không thì nửa đời sau sẽ chán c.h.ế.t đi được.

 

“Tớ nhớ hồi đó cậu cũng thích thổi sáo bầu mà, sao không thử chơi lại?”

 

Tôi vội vàng xua tay.

 

“Không được đâu, mấy chục năm rồi không đụng vào, quên sạch rồi.

 

“Mấy năm nay ngoài trông cháu với nấu ăn, thì chỉ còn biết chăm mấy chậu cây cảnh thôi.”

 

Khi Thẩm Xuyên còn nhỏ, trong khu tôi ở từng có một người hàng xóm đến từ Vân Nam, ngày nào cũng chơi sáo bầu ở sân khu tập thể.

 

Anh ấy thổi rất hay, thổi bằng cảm xúc, khiến người nghe rung động.

 

Hồi đó chưa có mạng internet, cũng chưa có video ngắn hay các trò giải trí như bây giờ.

 

Mỗi buổi chiều tối sau cơm nước, không ít người hàng xóm đến ngồi nghe anh thổi sáo.

 

Ai hứng thú, anh ấy cũng vui vẻ dạy miễn phí.

 

Lúc ấy tôi cũng háo hức mua một cây sáo bầu.

 

Sau khi làm xong việc nhà, rảnh là cùng vài người trong khu học thổi với nhau.

 

Dần dần tôi cũng có thể thổi được vài bài nhạc đơn giản, tự mình thấy vui không tả nổi.

 

Ngay cả Tiểu Xuyên cũng hay khen tôi thổi hay.

 

Vào sinh nhật của thằng bé, khi mời bạn học đến nhà, tôi còn đặc biệt thổi bài “Chúc mừng sinh nhật” tặng con, khiến nó nở mặt nở mày.

 

Hôm ấy nó vui lắm, lần đầu tiên cảm thấy người mẹ nội trợ như tôi không khiến nó mất mặt.

 

Nhưng không lâu sau đó, Thẩm Lệ Sơn từ công trường trở về, phát hiện tôi không ở nhà mà đang ở dưới sân học thổi sáo với mọi người.

 

Anh ta rất tức giận.

 

Lập tức xuống sân kéo tôi về nhà, rồi hung hăng đập vỡ cây sáo bầu của tôi.

 

“Con cái không trông, việc nhà không làm, hóa ra tôi lăn lộn bên ngoài kiếm tiền nuôi cả nhà, còn cô thì ở nhà suốt ngày học thổi sáo với mấy thằng đàn ông lạ hả?

 

“Nhậm Tầm Phương, sống như vậy là không được đâu!”

 

Tôi cãi lại.

 

Việc nhà tôi đã dọn dẹp xong, bài vở của con cũng đã làm hết.

 

Lúc con đang chơi ở dưới sân, tôi rảnh rỗi học thổi sáo với mọi người thì có gì sai?

 

Nhưng thật không may, lời còn chưa dứt, thì Thẩm Xuyên ở dưới sân đánh nhau với bạn.

 

Ngã gãy tay.

 

Chúng tôi vội vã đưa con đến bệnh viện băng bó.

 

Sau khi về nhà, Thẩm Lệ Sơn nghiêm nghị cảnh cáo tôi:

 

“Đây là cái gọi là ‘chăm lo tốt cho gia đình’ của cô sao?

 

“Nếu không phải vì trong mắt cô chỉ chăm chăm nhìn đàn ông khác, học với hành cái gì mà sáo với chẳng bầu.

 

“Thì Tiểu Xuyên làm sao lại đánh nhau đến mức bị thương, mà cô chẳng biết gì? Cô làm mẹ kiểu gì vậy?”

 

Tôi không phản bác nữa.

 

Không trông được Tiểu Xuyên, tôi cũng vừa đau lòng vừa tự trách.

 

Nhìn cây sáo bầu bị đập gãy làm đôi, lòng tôi chua xót vô cùng.

 

Từ sau lần đó, tôi không bao giờ nhắc đến việc học thổi sáo bầu nữa.

 

Về sau, người hàng xóm kia cũng nhanh chóng chuyển đi, không còn tin tức gì.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com