Tôi Tự Tìm Về Chính Mình

Chương 9



Thẩm Xuyên là người đầu tiên bước tới.

 

“Mẹ! Mẹ đã về rồi mà không về nhà, còn làm ầm lên đến tận đây, chẳng ra cái thể thống gì cả?”

 

Tôi nhẹ nhàng đẩy tay nó đang định ôm mình ra.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Đường Lộ từ bên kia cũng lúng túng tiến lại gần.

 

“Mẹ, mẹ cũng đi chơi giải khuây rồi, mấy lời giận dỗi thì đừng nói nữa, về nhà với tụi con đi, trong nhà thiếu một người lớn thật sự không ổn.

 

“Mẹ xem đi, Thao Thao gầy hẳn đi một vòng rồi đấy.”

 

Vừa dứt lời, Thao Thao đã nhào vào lòng tôi.

 

“Bà ơi, về nhà với tụi con nha?

 

“Con mà không nghe lời là bà Dư lại lén lút véo con, chứ bà thì chưa bao giờ véo con cả, con không muốn bà ấy làm bà nội con đâu.”

 

Lời thằng bé vừa thốt ra, cả đám người lặng ngắt.

 

Thẩm Xuyên vội đập vai nó một cái:

 

“Nói gì mà bà nội này, bà nội kia, không có chuyện đó đâu!

 

“Mẹ, nếu mẹ đang giận vì chuyện của người phụ nữ kia, thì mẹ cứ yên tâm, chẳng có gì hết.

 

“Ba chỉ thấy bà ấy tội nghiệp, một thân một mình không nơi nương tựa, tình cờ gặp ở bờ biển thì hỏi han vài câu thôi.”

 

Đường Lộ cũng vội tiếp lời:

 

“Đúng đó mẹ, dì Dư chỉ ghé nhà có hai lần, mỗi lần đều có tụi con ở đó, chẳng có gì xảy ra hết.

 

“Sau đó ba bị con la cho một trận, giờ dì ấy cũng không đến nữa rồi.”

 

Tôi không để ý đến họ, mà hỏi thẳng:

 

“Thẩm Lệ Sơn đâu?”

 

Cả đám người ấp úng, chẳng ai trả lời được.

 

Tôi trầm ngâm một lát, nhớ đến lời vị luật sư tôi mới quen vài hôm trước từng nói, liền kiên định nói:

 

“Nếu ông ấy không chịu ly hôn, vậy tôi sẽ kiện ra tòa.

 

“Trong tay tôi cũng có không ít tài liệu về ông ta và Dư Nhã Bình rồi.”

 

16

 

Mọi người đều vô cùng sửng sốt.

 

“Mẹ, sao bây giờ mẹ nói chuyện như thể đạo lý đầy mình vậy? Có phải là do dì Mễ Huệ gì đó rót vào tai mẹ mấy thứ tư tưởng tự do gì đó không?

 

“Con nói thật nhé, bà ta chính là kiểu người thất bại — đúng, loser đấy. Cả đời làm ra bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu nhà cũng thế thôi, đến một đứa con cũng không có.

 

“Sau này c.h.ế.t đi, cũng chẳng có ai đốt giấy, đưa tiễn. Mẹ học theo bà ta làm gì chứ...”

 

‘Bốp!’ —

 

Thẩm Xuyên càng nói càng quá quắt, tôi không thể nhịn thêm, ngẩng đầu tát cho nó một cái.

 

“Mẹ đánh con làm gì? Con nói sai chỗ nào à?”

 

‘Bốp!’ —

 

Tôi lại giơ tay, tát thêm một cái nữa.

 

“Không dạy dỗ nổi mày, chính là thất bại lớn nhất đời tao.

 

“Đúng, tao có sinh con trai đấy — thì sao?

 

“Chẳng phải cũng sống như một người hầu, hết hầu cha mày rồi đến mày, giờ cả con mày cũng đến tay tao, ngày ngày còn phải nhìn sắc mặt con dâu.

 

“Mày thử nói xem, cuộc đời tao có chỗ nào gọi là hạnh phúc hơn bà ấy?”

 

Thẩm Xuyên bị tôi hỏi đến cứng họng.

 

Ngay cả Đường Lộ đứng bên cũng lúng túng, không nói nổi lời nào.

 

Tôi không nói thêm gì với họ nữa.

 

Dù sao thì Thẩm Lệ Sơn cũng không đến, nên hôm nay việc ly hôn không thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điện thoại gọi không được, tôi liền bảo Thẩm Xuyên nhắn lại với cha nó:

 

Sáng mai tôi sẽ tiếp tục chờ ở cục dân chính.

 

Nếu ông ta không đến, tôi sẽ nộp đơn kiện ly hôn ra tòa.

 

Tối hôm đó, tôi không về nhà, mà thuê một phòng khách sạn gần đó nghỉ lại.

 

Khi tin lan ra, có không ít người đến khuyên can.

 

Anh cả tôi là người lo lắng nhất.

 

“Chúng ta đều lớn tuổi cả rồi, em cũng đâu có nghề gì trong tay, ly hôn rồi lấy gì mà sống?”

 

Tôi chẳng mấy bận tâm.

 

“Tài sản của cái nhà đó, em cũng có một nửa.

 

“Em còn chưa già đến mức nằm liệt giường, vẫn có thể tự mình kiếm tiền nuôi thân.”

 

Chị cả lại khuyên thêm:

 

“Em cũng già rồi, bên cạnh mà không có ai quan tâm thì không được đâu.

 

“Nói ra thì không hay, chứ nhỡ đâu em ngất xỉu rồi chẳng ai biết mà đưa đi viện thì sao?”

 

Tôi lại càng thấy buồn cười.

 

“Ở cái nhà đó, em có bệnh hay khó chịu cũng chẳng ai quan tâm.

 

“Ngay cả chuyện em chưa lên xe mà bọn họ cũng quên mất để về nhà luôn.

 

“Đến một ngày em c.h.ế.t rồi, có khi bọn họ chỉ phát hiện vì không có ai nấu cơm, chứ chẳng phải vì nhớ em hay lo cho em.”

 

Anh cả chị cả không còn gì để nói.

 

Em út lại tiếp tục khuyên nhủ:

 

“Chị hai à, nhà nào mà chẳng có lúc này lúc kia, cả đời chị cũng coi như được hưởng phúc rồi, đâu phải ra ngoài kia làm lụng vất vả.

 

“Ai mà chẳng có lỗi lầm? Hai mươi năm trước, anh rể phạm lỗi lớn vậy mà chị còn bỏ qua được, sao bây giờ chỉ vì chuyện nhỏ mà lại nhất quyết đòi ly hôn?”

 

Tôi tức đến nghẹn ngào.

 

“Những năm qua ở nhà, có ngày nào chị được gọi là nhàn hạ?

 

“Em thấy rảnh thì thử đuổi giúp việc nhà em đi rồi tự làm hết xem sao?

 

“Hai mươi năm trước, chị đâu phải tha thứ cho anh ta, là vì Tiểu Xuyên nên chị nhẫn nhịn.

 

“Hai mươi năm sau, chị mới nhận ra — dù chị có giỏi nhẫn nhịn, có hết lòng hy sinh,

 

“Thì trong cái nhà này, chị vẫn chỉ là một công cụ, chẳng bao giờ được tôn trọng hay sưởi ấm lòng.”

 

Sàn nhà có lau bóng loáng đến mấy, cũng chẳng soi nổi gương mặt tôi.

 

Canh gà có hầm thơm cách mấy, cũng không sưởi ấm nổi trái tim tôi.

 

Cái nhà này giống như một hũ gạo rỗng, tôi đổ vào ba mươi năm,

 

Còn bản thân thì đã đói cồn cào từ lâu rồi.

 

Họ đều im lặng.

 

Chị cả vẫn chưa cam lòng, chị ấy thật sự là lo cho tôi.

 

“Những điều em nói, chị sao lại không hiểu chứ? Nhưng... tuổi tác bây giờ là chuyện thật rồi, có muốn nhịn cũng đã nhịn cả đời rồi.

 

“Vợ chồng với nhau từ trẻ đến già, hơn nữa... bọn họ cũng nhận ra sai rồi, sau này chắc sẽ không coi thường em nữa đâu…”

 

Tôi vỗ nhẹ tay chị, khẽ lắc đầu, thở dài:

 

“Người phụ nữ đến bao nhiêu tuổi mới có thể sống vì chính mình?

 

“Em không muốn đến lúc chết, cái tên của mình cũng chỉ là ‘vợ ai đó’, ‘mẹ của ai đó’.

 

“Em cũng muốn có một cái tên, một cái tên được người khác nhớ đến chỉ vì em là chính em.”

 

Cái nhà đó, chưa bao giờ là chỗ dựa của tôi.

 

Hôn nhân lại càng không phải.

 

Chỉ có chính mình, mới là ngọn núi vững vàng cho chính mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com