Cận Vân nhìn tôi, rồi bước đến gần: "Chị có nói xấu anh với em không đó?"
Không biết tại sao nhưng lúc anh ấy lại gần nói chuyện khiến tôi nhớ đến Little Piggy: “Không có nha, Heo con.”
"????"
Người Cận Vân đỏ bừng.
"Chị cho em xem rất nhiều video của anh khi còn nhỏ, trong đó có rất nhiều video anh đe dọa trả thù em, ghét em bắt nạt anh, tụt quần anh..."
Tôi càng nói, mặt Cận Vân càng tối sầm lại.
"Tiểu Vũ, anh, anh không có ý đó . Khi đó còn nhỏ anh không hiểu chuyện." Anh nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai tôi.
Lúc này , Cận Lâm đã thu dọn đồ đạc xong và theo ông nội ra ngoài.
Không ngờ dì Lỗ lại bất ngờ xuất hiện.
Dì ấy cầm chiếc áo lót của tôi trong tay, vội vàng nói: "Thưa cô, quần áo của cô, tôi tìm thấy rồi. Nó ở trên đầu giường trong phòng làm việc. Tôi đã nói là nhìn thấy nó một lần rồi mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“ … ” Mọi người lặng ngắt như tờ.
"Cậu chủ, chắc phải nên giặt sạch. Đã lâu như vậy, hình như là có mùi thật. Hiểu lầm giữa cậu và cô chủ có thể giải quyết được rồi. Cái áo này không hề thất lạc!"
Cận Vân: " ... "
" Xì. " Cận Lâm là người đầu tiên không nhịn được cười, theo sau là những người xung quanh.
Tôi cũng không thể kìm được, cái tên ngốc này, ngày hôm đó tôi chỉ ra biện pháp, tại sao anh vẫn chưa vứt bỏ cái áo này?
"Sao em lại cười? Tô Vũ, tất cả đều là do em! Mỗi lần anh mất mặt đều là tại em!"
Thân hình cao lớn của anh đi băng băng về phía tôi, anh túm lấy tôi, hung hăng nói: “Anh muốn về phòng xử lý em.”
Anh đẩy cửa và ném tôi lên giường.
Cơ thể của Cận Vân chặn hết ánh sáng, nhưng giọng điệu lại dịu dàng: "Tiểu Vũ, em nói xem, không lẽ kiếp này anh đều bại dưới tay em sao?"
"Không muốn sao, anh hối hận rồi?" Tôi không kiêng nể gì mà nhìn trực tiếp vào mắt anh, kéo mạnh cà vạt.
" ... "
Anh nhẹ nhàng nhếch môi: "Hối hận? Anh không hối hận. Còn em? Em có hối hận không?"
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên không.”
Cận Vân mỉm cười nói: " Sư phụ, cô phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói ."
Hai giờ sau.
Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp lại anh: "Em! Em vẫn không hối hận!"
"Ơ, quả nhiên phụ nữ không thể nói không."
Anh ấy khẽ cười gian ác bên tai tôi: “Sư phụ, đàn ông cũng không thể nói hai từ, không được.”
Tôi nghe vậy, sắc mặt đỏ lên.
Tiếp tục đi!
Sự ngọt ngào sau hôn nhân sẽ còn kéo dài mãi mãi.
Tôi nghĩ bất kể là Cận Vân hay là tôi thì cả đời này chúng tôi đều bại dưới tay đối phương rồi.