Giang Huy sững sờ, nói: "Đương nhiên là..."
Ta nói tiếp: "Đương nhiên là không thể đúng không? Vừa nãy... ngài nói lúc ta làm việc là đẹp nhất, nhưng nếu gả cho ngài rồi ta còn có thể làm gì nữa đây? Ta nhất thì không hiểu cầm kỳ thi họa, nhì thì không biết giao du ứng tiếp, ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết, cứ mãi bị giam cầm trong nội trạch, thì còn gì đáng để ngài thích nữa chứ?"
Giang Huy ngẩn người nhìn ta, như thể thấy được ánh hào quang nào đó trên mặt ta, si mê nói: "Sau này ta dạy nàng viết chữ, ta dạy nàng đọc sách, có được không?"
Giọng ta tuy khẽ nhưng kiên định nói: "Ta không thích đọc sách viết chữ, càng không muốn vì muốn được gả vào nhà cao cửa rộng mà cố ý chiều theo ý ngài."
Giang Huy lúc này mới hiểu ra, thở dài một tiếng: "Thì ra nương tử không vừa ý ta."
Ta khẽ nói: "Ta rất kính trọng Đại nhân, từ khi ngài đến huyện chúng ta, bách tính đều được sống yên ổn. Tiểu thương hộ nộp thuế rất nhẹ, các nha sai đại ca ngày nào cũng tuần tra. Nếu không nhờ ngài cai trị thanh minh, một nữ nhân yếu đuổi như ta sao có thể ra đường bán buôn, kiếm tiền nuôi nhà chứ? Phải chi ngài không thu thuế đinh của ta, ta đã ước gì được đến miếu thờ cúng cho ngài một bài vị trường sinh rồi!"
Giang Huy cười khổ lắc đầu, thở dài một tiếng, chắp tay vái ta, nói: "Ta hiểu rồi, đa tạ nương tử."
Nói xong, ngài ấy tiêu sái đứng dậy, phiêu nhiên rời đi.
Lúc này sương mù đã tan đi quá nửa, trên phố dần dần trở lại sự náo nhiệt như thường ngày.
Ở quầy hàng chỉ còn lại một mình Thôi Ngọc, ánh mắt hắn nhìn ta rực lửa, trên mặt tràn đầy mong đợi.
Ta bước qua ngồi đối diện với hắn, thẳng thắn nói: "Thôi lang quân, ta cũng không thể gả cho chàng được."
Mặt Thôi Ngọc bỗng xụ xuống, than vắn thở dài: "Thế này thật không công bằng! Ta không có thê tử, ta cũng chẳng phải người đọc sách nhiều nhặn gì, nhà ta tuy có người làm quan, nhưng cũng chẳng phải thế gia đại tộc gì sất, ngươi và ta đều xuất thân từ bách tính bình dân!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bị hắn chọc cười, đành bất đắc dĩ nói: "Đúng như chàng nói, chàng tướng mạo bất phàm, năng lực hơn người, đâu đâu cũng tốt, nhưng ta chỉ hỏi chàng một câu, liệu tương lai chàng có phải trở về Kinh thành không?"
Thôi Ngọc không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Ta nói: "Ta không thể nào bỏ lại gia đình mà cùng chàng đến Kinh thành được, càng không thể dắt díu cả nhà đi đến một nơi tiền đồ chưa biết rõ để sống được, ta còn phải chăm sóc con trai và bà mẫu, để họ được sống một cuộc sống tốt đẹp."
Thôi Ngọc vỗ n.g.ự.c nói: "Nương tử, ta đảm bảo, mọi người theo ta đến Kinh thành sẽ được sống sung sướng! Sau này không còn phải lo lắng vì bạc nữa, lại càng không bị lưu manh ức hiếp! Phụ mẫu huynh đệ nhà ta đều là người dễ chung sống, ta sẽ yêu thương nàng cả đời, bảo vệ người nhà của nàng!"
Hắn nói đến mức vành mắt đỏ hoe, khiến ta cũng có chút động lòng.
Ta nhẹ nhàng vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, dịu dàng nói: "Lang quân, ta là một nữ tử nhỏ bé, chỉ muốn dựa vào đôi tay của mình mà sống yên ổn, phụng dưỡng bà mẫu, chăm sóc hài tử, nhìn con trai lớn lên lấy vợ, mỗi năm Thanh minh ta còn phải tảo mộ cho cha thằng Cẩu Oa Tử nữa! Xin lỗi, ta sẽ không rời khỏi nơi này đâu."
Thôi Ngọc bất động nhìn chằm chằm vào ta, dường như đang nghĩ cách thuyết phục ta, nhưng lại không biết phải nói sao, thần sắc có chút đáng thương.
Ta dịu dàng nói: "Chàng còn trẻ tuổi như vậy, sau này sẽ còn gặp được rất nhiều nữ tử tốt, đừng buồn nữa nhé."
Thôi Ngọc lẳng lặng nghe ta nói xong, dùng tay áo lau vội khóe mắt, khẽ nói một câu: "Đời này có may mắn được gặp nương tử, Thôi mỗ suốt đời khó quên."
Lúc này mặt trời đã lên cao hẳn, mọi màn sương mù đều tan đi hết, trong lòng ta cũng không còn một chút phiền não nào nữa.
À đúng rồi, còn khoản thuế đinh gấp đôi nữa.
Chuyện này chỉ đành 'đi bước nào hay bước ấy' thôi, năm nay cứ nộp trước đã, chuyện năm sau để năm sau tính!
Giờ phút này, ta không thẹn với lòng, thế là đủ rồi.