Tôn Góa Phụ

Chương 5



*

Lý lang quân vốn là người trong giới kinh thương, rất giỏi ăn nói, khiến ta, mẫu thân ta và cả Cẩu Oa Tử đều được khen đến nở mày nở mặt, bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ.

Hắn nâng chén rượu kính mẫu thân ta, không ngớt lời ca ngợi: "Cô mẫu, Dao Nương đây tài mạo song toàn, lại giỏi giang, hiếu thuận, tiểu sinh ngưỡng mộ đã lâu. Nếu được nương tử đoái thương, tiểu sinh nhất định không phụ bạc."

Mẫu thân ta đương nhiên là rất ưng ý hắn, vội vàng đáp lời: "Chẳng phải ta khoe khoang, người muốn cưới Dao Nương ở huyện ta xếp hàng dài từ huyện nha ra đến tận cửa huyện đó!"

Ơ, nếu tính cả những mối xem mắt mà nha môn đã sắp xếp cho ta, thì lời này quả thực chẳng ngoa chút nào.

Lý lang quân trịnh trọng gật đầu, nói: "Cô mẫu yên tâm, nếu tiểu sinh may mắn cưới được Dao Nương, sau này người chính là thân mẫu của tiểu sinh, Cẩu Oa Tử chính là con trai ruột của tiểu sinh. Mọi sinh hoạt thường nhật của người và thằng bé đều do tiểu sinh lo liệu. Lễ vật sính hỏi dành cho nương tử sẽ theo đúng đãi ngộ của nguyên phối thê tử của tiểu sinh, riêng tiểu sinh xin thêm hai thành cổ phần cửa tiệm, toàn bộ coi như tư sản riêng của nương tử, cô mẫu thấy thế nào?"

Lời Lý lang quân nói là hướng về phía mẫu thân ta, song ánh mắt hắn lại đong đầy tình ý nhìn ta.

Đầu óc ta lúc này vô cùng minh mẫn, tính toán đâu ra đấy, cảm thấy hắn quả là có thành ý.

Mẫu thân ta mừng rỡ khôn xiết: "Con cái nhà người thật thà quá. Thôi được, để Dao Nương suy nghĩ hai ngày rồi trả lời con nhé, thế nào?"

Đây là quy trình thông thường, dù ưng thuận cũng không thể lập tức đồng ý, nếu không sẽ thành ra nữ nhân không đoan trang.

Lý lang quân đương nhiên hiểu ý, liền nói luôn miệng: "Phải đó, phải đó, nương tử cứ suy nghĩ kỹ, tiểu sinh hai ngày nay sẽ ở lại trong huyện, không đi đâu cả."

Thái độ hắn ôn hòa, khiêm nhường, lúc ra về còn cố ý lấy một bộ văn phòng tứ bảo và bánh trái Quế Thuận Trai tặng cho Cẩu Oa Tử, quả là khéo léo biết điều.

*

Sau khi Lý lang quân ra về, ta ra hậu viện làm việc, Thôi lang quân tiến lại gần, giọng đầy u oán: "Nương tử, tỷ sẽ không thật sự gả cho cái Lý lang quân kia chứ?"

Ta thở dài một tiếng, nhìn lên trời cao: "Ta có ý định đó, trông hắn cũng tốt bụng mà, phải không?"

Thật ra mấy hôm nay ta cũng đã nghĩ thông suốt rồi, dù có số vàng lá Thôi Ngọc đưa cho ta thì sao chứ, năm nay nộp được thuế đinh, vậy sang năm thì sao?

Thời thế như vậy, một thân nữ nhi yếu đuối như ta làm sao chống cự?

Gả cho Lý lang quân ít nhất có thể giữ được cuộc sống hiện tại, đó là lựa chọn tốt nhất rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thôi Ngọc lộ vẻ bất mãn: "Hắn chỉ là một thương nhân, trong nhà còn có thê thiếp, sao xứng với tỷ được?!"

Ta cạn lời: "Ta cũng là một quả phụ, còn mang theo mẫu thân và con trai có được không hả? Ngươi là kẻ giang hồ còn dám chê bai người ta làm ăn buôn bán sao?! Ta không gả cho hắn lẽ nào lại gả cho ngươi?!"

Mặt Thôi Ngọc lập tức đỏ bừng lên, nói lắp bắp: "Được, được chứ, ta... ta còn chưa thành thân, ta nguyện ý cưới tỷ!"

"Nhưng ta không bằng lòng!"

Thật đúng là đa tạ!

Thấy ta định quay đi, Thôi Ngọc vội vươn tay ngăn lại, ngượng ngùng nói: "Ta phong tư tuấn lãng, võ nghệ hơn người, gia thế cũng không tầm thường, tỷ có bằng lòng... gả cho ta không?"

Ta khẽ cười, hỏi: "Ồ, vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Quê quán ở đâu?"

"Ta hai mươi, người Kinh thành."

Ta lập tức xua tay: "Không được, ta năm nay đã hai mươi ba, không muốn tìm người kém tuổi, ta và ngươi vô duyên."

Thôi Ngọc có vẻ sốt ruột: "Gái hơn ba, ôm rương vàng, hai ta rất hợp đó! Hơn nữa, tỷ đã cứu ta, ta không biết báo đáp ra sao, nhất định phải lấy thân đền đáp!"

Ta còn tưởng hắn không vội rời đi, hóa ra là có tâm tư này.

*

Mày mắt Thôi Ngọc tú lệ vô cùng, khiến người ta ngắm nhìn không rời mắt, thêm vào đôi má ửng hồng, so với ngày thường lại thêm vài phần đáng yêu, bớt đi vài phần khí khái.

Ta dở khóc dở cười, vừa định khéo léo từ chối, thì Bà mối Hồ đến tìm ta.

Bà ta vừa bước vào hậu viện đã lớn tiếng: "Dao Nương, đại hỷ a~ đại hỷ~~ Ơ, vị lang quân này là ai vậy? Trông lạ hoắc, tuấn tú ghê!"

Giọng điệu thay đổi nhanh thật, khiến ta chẳng biết đáp lời thế nào.

"Vị này là Thôi lang quân, cháu ngoại họ xa của mẫu thân ta... đến ở nhờ nhà ta mấy hôm."

Bà mối Hồ luyến tiếc nhìn Thôi lang quân, nói: "Cháu trai cũng được, cháu ngoại cũng chẳng sao, Lý lang quân vừa đi, Thôi lang quân lại tới, đào hoa của Dao Nương thật là vượng phát!"

...