Thôi Ngọc như một cơn gió vọt ra từ nhà ta, mặt đầy địch ý nhìn Giang lang quân, lớn tiếng quát: "Giang Huy! Hai năm không gặp, ngươi còn mặt mũi xuất hiện trước mặt ta!"
Giang lang quân nhìn Thôi Ngọc, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó nổi giận: "Tứ lang! Ngươi lại trốn ở đây!! Ngươi có biết ta đã tốn bao nhiêu nhân lực vật lực để tìm ngươi không!! Ngươi quá tùy hứng rồi!"
Thôi Ngọc cười lạnh: "Tiểu gia ta cần gì ngươi đến cứu! Ngươi bớt trèo cao bám víu ta đi, lúc Nhị tỷ qua đời, ta đã thề, đời này tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau, tia lửa b.ắ.n ra tứ tung, như thể chỉ một lời không hợp là sẽ động thủ ngay lập tức.
Ta cảm thấy khó thở, ngập ngừng hỏi: "...Hai người là thân thích?"
"Phải!"
" không phải!"
...
Thôi Ngọc tựa hồ lo ta mắc lừa, vài ba câu đã kể rõ ngọn ngành chuyện cũ giữa hắn và Giang lang quân.
“...Mấy kẻ thế gia vọng tộc đó, ai nấy cũng tự cao tự đại, khinh khi đám công thần mới phất lên như chúng ta. Lúc cầu thân tỷ tỷ ta thì ngon ngọt rót mật, đợi người gả vào rồi lại chê bai xuất thân thôn dã, chẳng làm nổi dáng vẻ khuê các đoan trang!”
Giang Huy thở dài, đáp: “Không có chuyện đó. Tỷ tỷ ngươi và ta từ đầu đến cuối vẫn luôn tương kính như tân, chỉ tiếc nàng mệnh bạc, khó sinh mà qua đời, chỉ là một tai nạn thôi.”
Thôi Ngọc nghiến răng, nắm chặt song quyền: “Ngươi còn ngụy biện! Mẫu thân ngươi, cả mụ đại tẩu giả nhân giả nghĩa kia, từ đầu đến cuối có buông tha tỷ tỷ ta ngày nào! Nàng bụng mang dạ chửa vẫn phải học quy củ lễ nghi, lúc ấy ngươi ở đâu?! Ngươi dám vỗ n.g.ự.c nói đã tròn trách nhiệm làm chồng!”
“...Những chuyện này, sau khi tỷ tỷ ta mất, đám tỳ nữ hồi môn mới dám hé răng. Cái Giang gia các ngươi đúng là hang sói ổ hổ, giày vò một nữ tử tốt lành đến chết!”
Vành mắt Giang Huy phiếm hồng, không biện bạch, chỉ khẽ than: “Ta thực có lỗi với nàng...”
Thôi Ngọc hừ lạnh: “Nhận tội rồi ư?! Ta nói cho ngươi biết, bớt giở trò thương hại trước mặt ta đi. Ngươi tưởng tự giáng chức, đày mình tới chốn khỉ ho cò gáy này là xong chuyện sao?”
“Tỷ tỷ ta mới khuất bóng hai năm, ngươi đã rục rịch tái giá?! Còn muốn gieo họa cho Tôn nương tử?! Chừng nào Thôi Ngọc ta còn sống, đừng hòng ngươi yên thân!” Hắn nghiến răng ken két, gằn từng tiếng.
18
Sau một hồi ồn ào, ta rốt cuộc cũng tường tận lai lịch của Giang lang quân và Thôi Ngọc.
Giang lang quân là đích thứ tử của Giang gia, vọng tộc danh môn kinh thành. Người đời có câu, “Vua thay đổi, họ còn”, dẫu triều đại đổi thay, Giang gia vẫn được hoàng đế trọng dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn phụ thân Thôi Ngọc là Phiêu Kỵ Đại tướng quân đương triều, vốn xuất thân áo vải, theo tân hoàng chinh chiến thiên hạ. Tổ tông ba đời nhà hắn, chẳng ai làm quan.
Hai nhà kết thân, vốn là sự kết hợp giữa tân quý và cựu thần, chỉ tiếc tỷ tỷ Thôi Ngọc phận mỏng, sinh nở khó khăn, một xác hai mạng.
Sự việc vốn chỉ là ngoài ý muốn, hai nhà đều thương tâm, nhưng đám tỳ nữ theo hầu về Thôi gia mới kể lại, Giang gia quy củ khắc nghiệt, thị phi trăm bề, Giang Huy lại mải mê công vụ, chẳng mấy săn sóc.
Tỷ tỷ Thôi Ngọc không quen với nếp sống của dòng dõi hiển quý, ngày tháng trôi qua vô cùng gian nan.
Nàng bụng mang dạ chửa, tâm tư u uất, khí huyết suy nhược, bởi vậy mới khó sinh mà qua đời.
Từ đây, hai nhà thông gia trở mặt thành thù!
Thôi Ngọc và nhị tỷ tỷ tình thâm cốt nhục, phẫn nộ khôn nguôi. Hắn vốn muốn cho Giang Huy một bài học thích đáng, ai ngờ Giang Huy lại tự giáng chức, đày mình tới huyện nghèo này làm quan nhỏ, đã hai năm có lẻ.
Lần này Thôi Ngọc phụng mệnh đến đây công cán, chẳng ngờ lại lọt ổ phục kích của đám tàn quân ô hợp. Bởi vậy, hắn thà nương náu nhà ta dưỡng thương, chứ quyết chẳng cầu cạnh Giang Huy, vị cựu tỷ phu kiêm huyện thái gia kia.
19
Mọi chuyện đã tường minh, ta mới hay hai vị này lai lịch hiển hách đến vậy.
Huyện thái gia đã là chức quan lớn nhất ta có thể hình dung, những thế gia, tướng quân gì đó, ta chỉ nghe qua trong miệng người kể chuyện, xa vời như hằng nga trên nguyệt điện.
Sau khi vỡ lẽ, thái độ Giang Huy cũng dịu đi, chỉ là càng thêm trầm mặc. Thôi Ngọc thì hệt như gà chọi, chỉ hận không thể mổ được miếng thịt trên người Giang Huy.
Ta sợ hai người cãi vã trước cửa, kinh động xóm giềng, vội vàng khuyên Thôi Ngọc hồi phủ.
Giang Huy tựa hồ còn điều muốn ngỏ cùng ta, ta đành giả lơ, ngó lơ ánh mắt nóng rực của hắn.
Đêm ấy, Cẩu Oa Tử khoanh chân ngồi trên giường, thở dài thườn thượt.
“Con làm sao vậy? Ở trường có ai ức h.i.ế.p con à?” Ta ân cần hỏi.
Cẩu Oa Tử lắc đầu: “Dạ không. Bữa trước Du Tam Lang đánh con, con đã dùng chiêu thức Thôi lang quân dạy, hắn sợ xanh mặt, không dám bắt nạt con nữa.”
“Vậy con buồn gì?”
Cẩu Oa Tử chớp mắt nhìn ta, lí nhí: “Nương, bà nói rồi, nương chỉ được cưới một lang quân thôi, nhưng con thấy Giang lang quân, Lý lang quân và Thôi lang quân đều rất tốt…”
…Quả không hổ là nhi tử của ta, thấu hiểu lòng ta.