"Cả thành Trường An này, ai mà chẳng biết, ta không sống được lâu nữa."
Lúc nói lời này, ta đang nằm trên ghế mây, cả người ốm yếu tiều tụy, hơi thở thoi thóp.
Nhũ mẫu đứng trước mặt ta, muốn mời ta ra tiền viện gặp vị thần y mà đại ca từ Bắc Cương đưa về, nghe nói người đó y thuật cao siêu, có khả năng cải tử hoàn sinh.
"Ta không đi." Người bệnh lâu ngày ngay cả sức để tức giận cũng không có, ta chỉ bình tĩnh nhưng bi ai lắc đầu "Không chữa khỏi được đâu."
Ta mắc bệnh tim từ trong bụng mẹ, người trong Thái Y Viện đích thân phán, ta sống không quá hai mươi tuổi.
Nhưng cha mẹ và các huynh trưởng của ta đều không chịu bỏ cuộc, những năm qua họ đã tìm thầy hỏi thuốc cho ta, trọng thưởng hậu hĩnh, dốc cạn hơn nửa gia tài, chỉ cầu kéo dài thêm vài năm mạng sống cho ta.
Lần này đại ca rời nhà hơn nửa năm, lại không biết từ đâu nghe ngóng được một vị du y như vậy cho ta, ta thực sự sợ hãi và chán ghét những phương thuốc kỳ quái của du y, không muốn thử nữa.
Mẫu thân nghe tin vội vã đến, nhưng không thể lay chuyển được đứa ốm yếu bệnh tật như ta, cuối cùng vẫn là nhị ca thuyết phục ta, "An An, ta nghe nói vị thần y này tính tình cổ quái, đại ca phải leo bộ lên ngọn núi tuyết vạn trượng mới xin được ngài ấy đến thành Trường An chữa bệnh cho muội."
"Cứ coi như là nể tình tấm lòng của đại ca muội đi, An An."
Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt tóc cho ta, "Biết đâu chữa khỏi thì sao."
Ta nghe vậy bất đắc dĩ cười một tiếng, mười bảy năm nay ta đã nghe không dưới trăm lần "biết đâu chữa khỏi thì sao", nhưng thân thể của ta ngày càng suy yếu, giờ đây ngay cả đi vài bước cũng không thể chống đỡ nổi.
Chữa khỏi, chẳng qua chỉ là một điều xa xỉ.
Có điều đối diện với ánh mắt khẩn cầu của mẫu thân và huynh trưởng, cuối cùng ta cũng thỏa hiệp, "Được, ta sẽ gặp."
Nhũ mẫu nghe vậy liền vội vàng chỉ huy các bà v.ú đến khiêng ta, dù là mùa thu, nhũ mẫu vẫn cho ta mặc áo bông, lại che chắn kín mít bốn phía kiệu, sợ gió lọt vào.
Lý do không có gì khác, một trận cảm lạnh cũng đủ để đoạt đi mạng sống của ta.
Đại ca và vị du y kia vừa vào đến thành Trường An, ta cũng vừa được nhũ mẫu dìu đến chính sảnh.
Đúng vào mùa thu, trong chính sảnh bày đầy đủ các loại chậu cúc cảnh, mỗi cành mỗi lá đều được thợ làm vườn cắt tỉa cẩn thận.
Trong số đó, quý giá nhất là chậu cúc Vân Châu Lục Thúy, đặt ngay bên tay ta. Loài hoa này rất kiêu sa, không chịu được gió thổi, không chịu được mưa dầm, chỉ có thể giao cho người chuyên biệt nuôi trong nhà kín, thỉnh thoảng khi có khách mới bày ra.
Ta càng nhìn càng thấy, bông hoa này thực sự giống ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng quý giá, mong manh, dễ gãy.
Ta thực sự không thích nó, vươn tay véo vào cuống hoa, đầu ngón tay đã rỉ ra chất dịch của nó, chỉ cần ấn mạnh thêm chút nữa, cành cúc xanh quý giá này sẽ bị ngắt xuống.
"Cúc xanh này tuy thoát tục, nhưng lại không hợp với khí chất của cô nương. Nếu cô nương muốn cài hoa, sao không xem đóa sen trắng trong tay Bạch mỗ đây?"
Đây là lần đầu tiên ta gặp Bạch Thần.
Cả căn phòng đầy hoa cỏ dường như lu mờ trước mặt chàng ấy. Chàng ta chỉ khoác một bộ y phục trắng đơn sơ, nhưng vì đôi mắt tinh tế ấy mà nổi bật nhất trong cả căn phòng đầy hoa cỏ quý giá, trang nhã này.
Thiếu niên cao ráo tuấn tú, phong thái như trăng rằm, giữa những ngón tay thon dài kẹp một đóa cúc xanh bằng ngọc. Mày mắt chàng ta ẩn chứa nụ cười, như gió xuân lướt qua mặt, như trăng sáng ôm vào lòng, nhất thời khiến ta không biết phải đáp lời thế nào.
Đầu óc ta trống rỗng, chỉ có một câu: "Tích thạch hữu ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị."
Chàng ta, thực sự quá đẹp.
Đại ca tìm đến, không giống thần y, mà giống thần tiên hơn.
Ta mặc chàng ta nắm tay ta, buông lỏng đóa cúc xanh kia, đóa cúc khẽ lay động, ta bừng tỉnh, bắt gặp ánh mắt đen như ngọc của chàng thiếu niên. Nụ cười trong mắt chàng chợt lóe lên, mặt ta bỗng chốc đỏ bừng, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, thiếu nữ hoài xuân, chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Không ngờ ta không chịu đựng được sự biến động cảm xúc lớn đến vậy, chỉ cảm thấy n.g.ự.c lại quặn đau, một nỗi bi thương dâng trào trong lòng, bệnh đã đến hồi cuối.
Giữa lúc trôi nổi giữa lằn ranh sống chết, ta cảm nhận được vài luồng khí lạnh truyền vào cổ tay, dường như có thứ gì đó theo kinh lạc truyền khắp toàn thân, mát lạnh dễ chịu, thấm sâu vào xương cốt, ngưng tụ thành mây mù trong khí hải của ta, sau đó hóa thành khí lực làm ta tỉnh lại.
Mở mắt ra, ta vẫn còn ở chính sảnh, bên cạnh là cha mẹ và các huynh trưởng đang lo lắng, cùng với thiếu niên tuấn mỹ mặc y phục trắng kia.
Thiên Thanh
Ta nghe cha ta nói với chàng ấy, "Bạch thần y quả nhiên y thuật cao siêu, xin phó thác con gái út cho thần y!"
Ta chỉ cảm thấy người nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc đứng dậy lại không có cảm giác hụt hơi hay tim đập nhanh nào.
Ta ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, chàng ta thực sự quá trẻ, nhưng y thuật của chàng ta cũng quả thực cao siêu đến mức người khác không thể sánh kịp.
Chàng cứ nhìn ta, thẳng thắn, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, "Tôn cô nương đã khá hơn chưa?"
Ta gật đầu, chỉ cảm thấy mặt hơi nóng bừng, "Tiểu nữ tạ ơn Bạch thần y."
"Tôn cô nương không cần khách sáo," Bạch Thần mỉm cười, "Trông cô nương lại giống một cố nhân của Bạch mỗ."