GIỚI THIỆU:
Nửa tháng trước ngày thành thân, thanh mai trúc mã của Chu Hành Dã suýt bị người ta làm nhục.
Đêm ấy, Chu Hành Dã liền đề nghị cưới nàng làm bình thê.
“Vũ Yên bây giờ chẳng còn gì nữa, không có ta, nàng ấy sống không nổi.”
Hắn tưởng ta sẽ nhẫn nhịn.
Nào ngờ, ta lập tức xoay người đi tìm Tiêu Hạc Xuyên – kẻ nổi danh phong lưu khắp nơi.
“Thành thân chứ? Ta mang theo của hồi môn, tiệc cưới cũng sẵn sàng rồi.”
01
Liên Vũ Yên hình như suýt chút nữa bị người ta làm nhục.
Nàng vốn là tiểu thanh mai được Chu Hành Dã mang từ Sơn Nguyệt Quan về, nuôi dưỡng nơi hậu viện.
Dù tin tức ấy đã bị Chu Hành Dã đè xuống, ta vẫn nghe được đôi chút phong thanh.
Nghe nói, ngày hôm qua, hai người chẳng rõ vì cớ gì mà cãi nhau một trận lớn.
Liên Vũ Yên khóc lóc bỏ chạy khỏi phủ.
Đến khi được đưa trở về, nàng đã hôn mê bất tỉnh, trên người khoác áo choàng của Chu Hành Dã.
Lúc bế nàng về, Chu Hành Dã khắp thân đẫm máu, sắc mặt đầy bi thương hối hận.
Trong bước đi lảo đảo, thấp thoáng lộ ra cổ tay trắng muốt của một nữ nhân.
Dưới lớp áo choàng kia, dường như nàng ta chẳng hề mặc gì.
Tỳ nữ được phái đi thăm dò tin tức trở về, tức giận bất bình:
“Còn chưa đầy nửa tháng nữa là hắn và tiểu thư thành thân rồi.”
“Giữa ban ngày ban mặt, hắn lại thân mật cùng nữ tử khác, há còn để tiểu thư vào mắt?!”
Tất nhiên là không có.
Bởi vì chưa đến vài canh giờ sau, Chu Hành Dã đã đích thân tới.
Hắn nói:
“Tống An Vũ, Vũ Yên nay chẳng còn gì nữa. Trải qua đại nạn như vậy, không có ta, nàng ấy không thể sống tiếp.”
“Ta muốn cưới nàng ấy làm chính thê.”
Giọng điệu của hắn không cho phép thương lượng, dường như là một loại ân tứ ban phát.
Dừng một lát, hắn lại bổ sung:
“Ta không thể để nàng ấy chịu thiệt.”
“Nhưng nếu nàng không muốn làm thiếp, vậy thì cùng làm bình thê cũng được.”
Tựa như đã đoán chắc ta sẽ cam chịu, hắn để lại một câu “Nàng cứ suy nghĩ”, rồi vội vàng rời đi.
Hôm sau, bà mối về báo:
“Cả đêm qua hắn canh giữ trong phòng của Liên Vũ Yên, sáng sớm đã cho người chuẩn bị phượng quan hồng y.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Quả thật, toàn thành đều biết ta say mê hắn đến nhường nào.
Ngọc quý châu báu, ta chẳng tiếc tay mà dâng tặng vào phủ hắn.
Hắn ra chiến trường, ta thì đưa lương thực, may áo mùa đông.
Thậm chí sau khi đính hôn, hắn lấy cớ xuất chinh, kéo dài hôn kỳ, khiến tuổi ta từ mười bảy chờ đến tận hai mươi mốt.
Ta không hề oán trách nửa lời.
Hắn nghĩ rằng, năm năm ta còn nhịn được, sao lại không nhịn thêm một bình thê?
Nhưng lần này — ta không muốn nhịn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không chút do dự, ta ra lệnh chuẩn bị xe, rời thành.
Cho đến khi gõ cửa biệt viện của Mẫn Dương hầu phủ, thấy được Tiêu Hạc Xuyên vừa từ suối nước nóng bước ra, ta mới khẽ mỉm cười hỏi:
“Tiêu Thế tử, ngài có muốn thành thân không?”
“Nửa tháng nữa.”
“Ta mang theo của hồi môn đáng giá ngàn vàng, tiệc cưới cũng đã chuẩn bị sẵn.”
02
Tiêu Hạc Xuyên.
Là trưởng tử duy nhất của Trưởng công chúa và Mẫn Dương hầu.
Là kẻ công tử bột nổi danh khắp kinh thành.
Nghe đồn việc nghiêm túc không làm nổi một chuyện.
Cờ bạc, đua ngựa, chọi chim, đánh cả hoàng tử — chuyện nào cũng chẳng thiếu mặt hắn.
Rõ ràng tính tình ngông cuồng ngang ngược, đến mức ngay cả Thánh Thượng cũng phải đau đầu tránh né, vậy mà trời lại ban cho hắn một khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc.
Lúc này, không rõ có phải mới từ tịnh phòng bước ra hay không.
Mái tóc đen dài còn vương chút ẩm ướt, buông xõa trong lớp áo choàng rộng lơi lả.
Đuôi mắt hồng hồng, đôi đồng tử mang theo vẻ ngạc nhiên pha lẫn sững sờ.
“Thành thân?”
“Không phải cô từng vì tên xấu xí họ Chu kia mà sống c.h.ế.t si mê hay sao?”
“Sao thế? Hắn phụ cô rồi?”
Tên xấu xí?
Cái cách hắn gọi Chu Hành Dã khiến ta không khỏi giật nhẹ khóe mắt.
Dẫu sao thì… Chu Hành Dã cũng đâu phải kém sắc.
Đầu năm, hắn khải hoàn hồi kinh, cưỡi ngựa ngang qua phố Huyền Vũ, hương túi được ném lên gần như đầy cả một cỗ xe.
Còn sống c.h.ế.t si mê ư?
Cũng chưa đến mức ấy.
Tống gia ta buôn bán mấy chục năm, đến đời phụ thân ta thì cơ nghiệp đã hưng thịnh đến cực điểm.
Thế nhưng phụ thân ta lại rất mực si tình với mẫu thân, một đời không nạp thiếp, cuối cùng chỉ sinh mỗi mình ta.
Hôn sự với Chu Hành Dã, là do phụ thân ta trước lúc lâm chung đích thân sắp đặt.
Chu Hành Dã xuất thân hàn môn, là tân quý của triều đình, môn đăng hộ đối với Tống gia cũng tạm coi là xứng.
Dựa vào thanh danh của hắn, có thể giúp bảo vệ sản nghiệp của Tống gia, ta không đắn đo gì, liền gật đầu ưng thuận.
Sau khi phụ thân qua đời, để giữ vững mối hôn sự này, ta quả thực đã đổ không ít tiền bạc vì hắn.
Vì có hôn ước, ở kinh thành không ai dám làm khó ta.
Nhờ ta âm thầm thu xếp, hắn ở Sơn Nguyệt Quan cũng thuận buồm xuôi gió.
Nếu mọi chuyện cứ thế tiến triển, thì cũng coi là một mối lương duyên tốt đẹp.
Nhưng đáng tiếc, hắn lại mang theo một người tên là Liên Vũ Yên hồi kinh.
03
Nghe nói, Chu Hành Dã và Liên Vũ Yên vốn là đồng hương, thuở nhỏ từng chịu ơn chiếu cố từ phụ thân nàng.
Hai người xem như thanh mai trúc mã.
Theo lẽ thường, phụ thân Liên Vũ Yên mất sớm, nàng ngàn dặm tìm đến, được Chu Hành Dã cưu mang vài phần, cũng chẳng có gì quá đáng.
Nhưng hắn thân là tướng quân chinh chiến nơi sa trường, vậy mà lại đem nàng theo bên mình suốt ba năm chinh chiến.