Tống Cẩn Kiều

Chương 1: CHƯƠNG 1



Ta là thứ nữ của Vĩnh Ninh Bá phủ.



Không ai biết, mỗi đêm ta đều bị đưa qua mật đạo đến long sàng trong hoàng cung.



Cuối cùng có một ngày ta mệt mỏi, đề nghị muốn có một danh phận.



Lục Hoài Xuyên đang ôm ta, tay hắn chợt khựng lại: "Quý phi có thai rồi, đợi thêm chút nữa đi."



Ta nhắm mắt lại, người ta đều nói cô cô được sủng ái nhất hậu cung, quả nhiên không sai.



Sau đó về Bá phủ, di nương mân mê khăn tay hỏi ta: "Ta chọn cho con một mối hôn sự, gả cho Bùi Thắng Bùi tướng quân làm vợ kế, con có muốn gả không?"



Im lặng một lát, ta gật đầu: "Con gả."



1



Khi tin tức Tống Quý Phi mang thai truyền đến, cả Vĩnh Ninh Bá phủ đều xôn xao.



Lão phu nhân đích thân nhận thánh chỉ ban thưởng, kích động đến mức tay run rẩy: "Đây là chuyện đại hỷ. Không biết nương nương có khỏe không?"



Thái giám tuyên chỉ cười đỡ bà dậy: "Có Thánh thượng ở đây, nương nương khỏe lắm ạ.



Quý phi có thai, Hoàng thượng vô cùng vui mừng, lại nghe nương nương nhắc trong phủ có nhiều cô nương, nên mới thay Quý phi ban nhiều phần thưởng thế này, để các cô nương chia nhau."



Nói rồi, ông ta như vô tình liếc nhìn ta một cái.



Ta đứng trong góc, cả người uể oải. Cả đêm không ngủ, vừa về đã bị gọi ra sân đợi thánh chỉ, gần như đứng không vững.



May mà không ai chú ý.



Đợi mọi người đi hết, ta theo sau đám đông về chính sảnh.



Lão phu nhân vẫn còn đang phấn khích, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sang sảng.



Cũng phải thôi, Vĩnh Ninh Bá phủ nhân tài ít ỏi, chỉ dựa vào người con gái Quý phi này để chống đỡ gia môn, tiếc là Quý phi được sủng ái nhiều năm nhưng dưới gối lại không có con nối dõi, nay có thai bà ấy đương nhiên vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Đích mẫu cũng sán lại nịnh nọt: "Nương nương có thai rồi, nếu sinh được hoàng tử, các cô nương vừa có người cô là Quý phi, lại có người em họ là hoàng tử, hôn sự cũng có thể nâng lên một tầm cao mới."



Vừa nói bà ta vừa vỗ vỗ người chị gái ruột đang dán mắt vào đồ ban thưởng bên cạnh.



Theo ánh mắt của bà ta, đó là một bộ trang sức cài đầu bằng vàng nạm đá quý, phía trên gắn những viên minh châu nhỏ li ti, ánh sáng lấp lánh vô cùng bắt mắt.



Đây là cống phẩm của Tây Man, ta từng thấy ở chỗ Lục Hoài Xuyên.



Lúc đó ánh sáng mờ tối, chỉ có viên dạ minh châu trên mũ miện là lấp lánh ánh sáng yếu ớt.



Thấy ta ngây người, hắn cười hôn ta: "Nha đầu ngốc, xem bộ dạng chưa từng thấy đồ tốt của nàng kìa, hôm nào đó tặng nàng."



Bây giờ hắn vì muốn dỗ dành ta, nên đã ban thưởng thứ đó xuống.



Chỉ là thứ tốt đẹp này chưa chắc đã đến lượt ta.



Quả nhiên Đích mẫu vừa cười bảo người mang bộ trang sức cài đầu đến phòng đích tỷ, vừa trêu chọc đầy ẩn ý: "Đồ cô ruột con tặng, đương nhiên đều là của đứa con gái ruột như con, làm gì mà trông mong thế."



Cuối cùng ta chỉ nhận được mấy cái trâm hoa cài đầu, hai hộp phấn hồng rồi về viện của mình.



Yến Nhi là nha đầu duy nhất biết nội tình, con bé ôm hộp đồ, bất bình thay cho ta: "Phu nhân thật là, Hoàng thượng rõ ràng muốn chia cho cô nương, kết quả đồ tốt đều vào viện của Đại cô nương hết."



Ta day trán không nói gì, chuẩn bị ngủ bù một giấc.



Ta chưa bao giờ ảo tưởng mình có thể nhận được bộ trang sức cài đầu này.



Lục Hoài Xuyên là hoàng đế, lẽ nào hắn không nghĩ tới những điều này sao?



Chẳng qua là không muốn nghĩ nhiều mà thôi, đã không thể quang minh chính đại cho ta, ban cho phủ cũng coi như trọn vẹn tâm ý của hắn.



Chẳng qua chỉ là cầu cho bản thân được yên lòng mà thôi.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com