Tống Chi

Chương 2



Ngoài việc thầm yêu Tống Chi, tôi chưa từng làm bất cứ điều gì trái với lương tâm. Chỉ có lần say rượu đó, trong rượu có bỏ thuốc. Tôi không biết tại sao Tống Chi lại xuất hiện trong phòng tôi, cũng không kịp nghĩ rốt cuộc mình đã bị ai bỏ thuốc.

 

Trước đó, Tống Chi luôn lạnh nhạt với sự theo đuổi của tôi, dù tôi giải thích thế nào, cô ấy cũng không tin tôi bị hãm hại.

 

May mắn là cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, dù quá trình không lý tưởng, dù cô ấy hiểu lầm tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy thời gian sẽ chứng minh tất cả.

 

Trước mặt người ngoài, Tống Chi luôn tỏ ra dễ chịu như gió xuân, ai gặp cô ấy cũng phải ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô ấy, tất cả mọi người đều nói: Trần Hữu Chí, thằng nhóc mày có phúc thật đấy.

 

Tôi chỉ có thể cười khổ.

 

Thực tế, Tống Chi sau lưng lại mang đầy thói tiểu thư, ăn mặc dùng đồ đều phải loại tốt nhất, cơm bưng nước rót, áp lực kinh tế của tôi rất lớn.

 

Hơn nữa, vì cảm thấy có lỗi với cô ấy, nên dù cô ấy có mắng chửi tôi thế nào tôi cũng không dám cãi lại. Dần dần, cô ấy từ lời lẽ châm biếm, tiến hóa thành đ.ấ.m đá tôi, tôi luôn im lặng chịu đựng, bên ngoài thì áo quần chỉnh tề, bên trong thì đầy vết bầm tím.

 

Có lẽ sự phục tùng của tôi khiến cô ấy hài lòng, đôi khi hứng lên, cô ấy sẽ bắt tôi "hầu hạ".

 

Nhưng ngay cả chuyện này cũng không phải do tôi chủ động, chỉ cần cô ấy thỏa mãn xong, lập tức sẽ đá tôi xuống giường, sau đó ghét bỏ ném đồ dùng tránh thai vào mặt tôi.

 

"Bẩn c.h.ế.t đi được, loại người như anh đến làm trai bao cũng chỉ là loại tệ nhất."

 

Tôi cảm thấy mình không đáng bị như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cũng chỉ có thể như thế. Dù sao hồi nhỏ bố tôi uống rượu xong cũng luôn đánh mắng tôi, có lẽ là số phận hèn kém, da dày thịt béo, dù sao cũng không c.h.ế.t được.

 

Cho đến khi công ty có khởi sắc, thái độ của Tống Chi với tôi cũng dịu đi. Hôm đó cô ấy hiếm khi vui vẻ mang một chai rượu đến công ty tìm tôi, chúng tôi đã có một đêm hoang đường trong văn phòng chật hẹp.

 

Không lâu sau cảnh sát đã tìm đến, nói mã nguồn cơ sở của tôi đạo nhái của Tần thị, yêu cầu tôi hợp tác điều tra.

 

Dự án mất, chuỗi vốn của công ty đứt gãy, rất nhanh đã không thể chống đỡ được nữa.

 

Nhưng trong tay tôi cũng không phải là không có bằng chứng lật ngược tình thế, công ty tuy không giữ được, nhưng ít nhất tôi cũng không phải ngồi tù, chỉ gánh một số nợ nần thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Không ngờ bố tôi nghe chuyện này, lập tức bị xuất huyết não liệt nửa người, mẹ tôi cuối cùng cũng rời khỏi sòng mạt chược, gầy đến trơ xương đến trại giam thăm tôi.

 

"Mẹ, không sao đâu, ông ta luôn đánh mẹ, mẹ cứ coi như mình được tự do rồi." Mấy ngày tôi không ngủ ngon, mẹ tôi không quan tâm đến tình cảnh của tôi, chỉ tự nói về những khó khăn của bà.

 

"Trần Hữu Chí! Ông ấy là bố ruột của con đó, mẹ không quan tâm, con phải móc tiền ra cứu ông ấy." Mẹ tôi hét lên the thé, dường như tôi là một kẻ ác độc không thể tha thứ.

 

Tôi không nói gì, tôi cứu ông ta? Nhưng mẹ thân yêu ơi, ai cứu tôi đây?

 

Mẹ tôi không biết bằng cách nào đã liên lạc được với Tống Chi, Tống Chi dẫn cả Tần Thế Lương đến tìm tôi.

 

Bọn họ nói chỉ cần tôi từ bỏ việc lật ngược tình thế, ngoan ngoãn chịu thiệt, sẽ cho bố mẹ tôi một khoản tiền, tôi cũng không cần trả nợ.

 

"Thằng họ Trần, cái công ty nhỏ của mày tao động ngón tay là nghiền nát được." Tần Thế Lương cười đểu cáng, tay vuốt ve eo Tống Chi: "Đàn bà của tao mà mày cũng dám đụng vào, đây là kết cục! Mày bây giờ chỉ cần ngồi tù một năm là có thể ra, thế là còn rẻ cho mày đấy, nếu không thì những chuyện mày làm với tao, ít nhất cũng phải ba năm." 

 

Tống Chi nép vào lòng Tần Thế Lương, khinh miệt nhìn tôi.

 

"Từ khi kết hôn đến giờ tôi đối với em không tốt sao? Rốt cuộc tại sao em lại phản bội tôi!" Tôi gần như mất kiểm soát, chẳng khác nào một con ch.ó rơi xuống nước thảm hại.

 

Tôi không đồng ý từ bỏ kháng cáo, cho đến khi Tống Chi một mình đến gặp tôi.

 

"Bỏ đi, loại người như anh dù có giãy dụa thế nào, cũng chỉ là thứ mà nhà họ Tần nhấc chân lên là nghiền nát được. Nếu tôi không mất thân cho anh, mà gả cho nhà họ Tần, thì nhà họ Tống mới có cơ hội vực dậy, tôi mới có thể trở lại cuộc sống trước đây. Bây giờ tôi có thai rồi, nếu không phải tại anh, tôi cũng không đến bước này, anh đã hủy hoại tôi rồi, không thể hủy hoại cả đứa bé này nữa chứ. Anh không thể cho tôi cuộc sống mà tôi muốn, tại sao không thể buông tha cho tôi?"

 

Tay Tống Chi vuốt ve bụng dưới, nơi đang hình thành một sinh mệnh mới. Tôi không hề ảo tưởng cho rằng đứa bé là của mình, có lẽ đó là quân bài để cô ta gả vào nhà họ Tần.

 

Tuy nhiên, không chịu nổi sự ăn vạ của mẹ, và cú sốc từ đứa bé bất ngờ này, cuối cùng tôi vẫn ký vào đơn ly hôn, đổi một năm tù để lấy sự yên tĩnh.

 

Trong thời gian thụ án, bố tôi vẫn qua đời, mẹ tôi nợ nần chồng chất, bị chủ nợ tìm đến, trốn nợ thì trượt chân ngã lầu mà chết.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com