Tống Chi

Chương 7



Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ: Cô ấy thành ra thế này, Điềm Điềm rốt cuộc đã sống cuộc sống như thế nào?

 

Trẻ con ngủ sớm, tôi dỗ Điềm Điềm ngủ say, một mình ngồi trên chiếc sofa mà mình đã từng ngủ suốt một năm để đợi Tống Chi tỉnh lại.

 

"Anh không định làm việc tốt không lưu danh rồi lặng lẽ rời đi sao?" Tống Chi thở dài, không giả vờ ngủ nữa.

 

"Chúng ta cần nói chuyện." Tôi nhìn cô ấy, trong lòng lại không hề có chút gợn sóng.

 

"Con bé là con gái của anh," Tống Chi nhìn tôi: "Có lẽ anh không tin, nhưng con bé chỉ có thể là con gái của anh. Tần Thế Lương bị vô tinh, không thể có con."

 

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Đương nhiên tôi nhìn ra Điềm Điềm là con gái của mình rồi.

 

"Được thôi, tôi thừa nhận, chính tôi cố ý để Điềm Điềm nhìn thấy công ty của anh, rồi đi tìm anh." Tống Chi vuốt vài lọn tóc, rồi chỉnh lại chiếc dây chuyền vàng trên cổ, sau đó lấy t.h.u.ố.c lá trong túi ra châm.

 

Khói thuốc lượn lờ, cô ấy thực ra vẫn đẹp đến nao lòng, chỉ là không còn giống như hoa dành dành đang nở rộ, mà giống như một đóa hồng tàn úa.

 

"Cho nên, cô muốn tôi nhận con bé?" Tôi cảm thấy mình có lẽ có bệnh, nhưng vẫn tiện tay cầm gạt tàn lên, đợi cô ấy rít thuốc xuống.

 

"Đúng, con bé ở với tôi sẽ bị hủy hoại mất." Tống Chi cười thảm.

 

"Lúc đầu cô không phải nói con bé ở với tôi mới bị hủy hoại sao?" Tôi châm biếm.

 

"Lỗi của tôi," Tống Chi thản nhiên xin lỗi: "Xin lỗi anh."

 

"Tôi không chấp nhận." Tôi nói.

 

"Vậy xem ra chúng ta không có gì để nói nữa rồi, không tiễn." Tống Chi nhún vai, dường như không để ý đến sự từ chối của tôi.

 

"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng con bé không thể ở với cô được nữa, nói đi, cô muốn đưa ra điều kiện gì?" Tôi không động đậy, nhìn thẳng vào cô ấy.

 

"Lâm Bắc Vọng, tên mới nghe hay đấy, sao lại họ Lâm? Tôi nhớ mẹ anh họ Trương mà." Tống Chi không trả lời, chuyển chủ đề.

 

"Sau khi ra tù, cô giáo bất ngờ liên lạc với tôi, nói tin tưởng tôi, và ủng hộ tôi khởi nghiệp lại. Cho nên khi đổi tên, tôi đã lấy họ của cô ấy."

 

Tống Chi gật đầu, chậm rãi hút xong điếu thuốc, dập tàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Mười giờ sáng mai, tôi sẽ mang theo giấy tờ của Điềm Điềm, anh mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư của mình, chúng ta gặp nhau ở cục dân chính."

 

"Chỉ có vậy thôi?" Tôi nhíu mày.

 

"Chỉ có vậy thôi, tên thật của con bé là Tống Ngu, anh muốn đổi họ cho con bé thành Lâm cũng được." Tống Chi nhún vai: "Hy vọng ngày mai sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."

 

"Đương nhiên." Tôi đứng dậy, chỉnh lại bộ vest có chút xộc xệch, rồi rời khỏi căn nhà đó.

 

Tôi không hỏi về những vết thương trên người Tống Chi, cũng như cuộc sống của cô ấy những năm qua, bởi vì ngoài cô bé đáng yêu kia ra, cuộc đời của chúng tôi đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.

 

Hy vọng lần chia tay sau sẽ là vĩnh biệt, người xa lạ mà tôi từng yêu sâu đậm, từng hận đến tận xương tủy, nhưng giờ đây đã không còn quan tâm nữa.

 

Vĩnh biệt, Tống Chi.

 

Mười giờ sáng hôm sau, tôi đúng hẹn đợi ở cổng cục dân chính. Tuy nhiên, đợi mãi đến khi nhân viên tan làm buổi trưa, Tống Chi vẫn không xuất hiện.

 

"Chết tiệt!" Tôi trở lại xe, trong lòng đầy sự tức giận vì bị đùa giỡn.

 

Điện thoại đột nhiên vang lên, là Giang Nguyệt.

 

"Alo?" Tôi bắt máy, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.

 

"Lâm tổng, có chuyện lớn rồi, anh mau đến chỗ Tống Chi đi." Giang Nguyệt nói rất gấp, không đợi tôi hỏi rõ ràng đã cúp máy.

 

Tôi một lần nữa trở lại nơi ở của Tống Chi, cửa ra vào giăng đầy dây cảnh sát, cửa mở toang, bên trong ngồi đầy người.

 

"Chào anh, anh là Lâm Bắc Vọng đúng không?" Một cảnh sát đi tới, chào tôi.

 

"Đúng vậy, xin lỗi, có chuyện gì xảy ra vậy, con gái tôi đâu?" Tôi gật đầu.

 

Điềm Điềm nhanh chóng được đưa đến, không nói một lời nhào vào lòng tôi.

 

"Chuyện là thế này, có người báo cháy nói nhà này phòng bếp cứ bốc khói, vào trong thì phát hiện ra là bé gái đói bụng muốn ăn gì đó, nhưng không biết tắt bếp. Nhưng mà, điều tra viên phát hiện ra mẹ của con bé ở trong phòng ngủ, người đã c.h.ế.t rồi. Nguyên nhân ban đầu được xác định là dùng ma túy quá liều, đã thông báo cho người thân rồi. Bé gái gọi điện cho trợ lý của anh là cô Giang Nguyệt, Giang Nguyệt đến rồi nói anh là bố của con bé, chúng tôi mới bảo cô ấy gọi anh đến đón con bé."

 

"Hiểu rồi, cảm ơn. Tôi có thể đưa con bé đi trước được không, chỗ này không tiện lắm..."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com