Rõ ràng ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, vậy mà nay chính ta lại muốn đổi ý.
Đại tỷ vỗ nhẹ tay ta, dịu dàng nói: “Phu thê thì phải không giấu nhau điều chi, trong lòng có khúc mắc, nhất định phải thổ lộ với Hứa muội phu.”
Ta khẽ nói: “Nhưng mà... muội và Hứa Thất lang có được coi là phu thê thật sự chăng?”
Hứa Thất lang vốn không muốn cưới ta, chuyện có hài tử cũng bởi họ đã hạ dược hắn.
Ta vẫn luôn không dám tự nhận mình là thê tử của hắn.
Đại tỷ nghe vậy, cũng cạn lời, bèn mắng yêu: “Muội thật ngốc! Hai người đường đường chính chính thành hôn, mỗi ngày cùng giường chung gối, lại còn đang mang thai con hắn, thế mà không tính là phu thê thì còn là gì?”
Thật sự như vậy sao?
Nếu như ta thật lòng muốn phá bỏ lời hẹn, thật lòng muốn giữ hắn lại bên mình, thì cũng có thể sao?
22
Kỳ thực, ta đã nghĩ thông suốt, ta hẳn là đã động tâm với Hứa Thất lang rồi.
Tuy ta rất thích có một gian phòng riêng, nhưng càng mong muốn hắn có thể mãi ở bên ta!
Quả thật, ta nên đem tâm ý này nói rõ với hắn.
Thấy ta nôn nóng muốn trở về, đại tỷ cười nói: “Vội gì, ăn xong bữa cơm đã rồi hãy đi. Cũng phải để muội phu sốt ruột một phen mới phải.”
Mãi tới chạng vạng, đại tỷ mới bằng lòng để ta rời đi.
“Nhớ kỹ, phải hảo hảo nói với Hứa Thất lang. Phu quân ấy mà, phải biết nhường nhịn tức phụ. Như tỷ phu muội đây, chẳng phải rất nghe lời sao.”
Ta liếc mắt nhìn tỷ phu ngoan ngoãn kia, lòng cũng ấm áp thêm đôi phần.
Cứ thế, ta chậm rãi trở về phủ.
Vừa bước vào cửa, liền thấy Hứa Thất lang mặt mày tái nhợt, vội vàng lao tới.
“Lưu Tiên! Nàng đi đâu vậy! Ta tìm nàng khắp nơi trong phủ! Lo lắng c.h.ế.t mất!”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, thấy trên trán hắn mồ hôi lạnh rịn đầy, trong lòng bỗng dâng lên một trận cảm động.
“Thất lang, ta... ta có chuyện muốn nói với chàng...”
Nhưng Hứa Thất lang đã ôm chầm lấy ta, giọng run rẩy: “Lưu Tiên! Nàng thực sự làm ta sắp phát điên rồi! Sau này đừng như vậy nữa! Ta tưởng nàng... tưởng nàng không cần ta nữa!”
“Ta...”
Bỗng nhiên, bụng ta nặng trĩu xuống, một dòng nước ấm chảy ra từ hạ thân.
Dường như... ta sắp sinh rồi!
23
Tuy sự việc xảy ra bất ngờ, nhưng may thay trong phủ đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm.
Phòng sinh cùng bà mụ đều là mẫu thân chồng ta sắp đặt trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta được mọi người dìu đỡ, rất nhanh đã được đưa vào sản thất.
Chỉ nghe một bà mụ thấp giọng nói: “Chuyển dạ hơi sớm, hài tử còn chưa hạ xuống hoàn toàn.”
Một người khác tiếp lời: “Chỉ e phải chịu không ít khổ sở.”
Nhìn vẻ mặt các bà, tình hình tựa hồ không mấy lạc quan.
Tâm ta từng chút từng chút trầm xuống.
Mẫu thân ta tuy dễ sinh, nhưng cũng từng trải qua không ít lần cửa tử.
Đại tỷ cũng như vậy.
Nhân quả mỗi người không giống, thì kết cục cũng tự nhiên khác biệt.
Biết đâu, những lời ta còn chưa kịp thổ lộ với Hứa Thất lang, vĩnh viễn cũng chẳng còn cơ hội để nói ra nữa.
Từng đợt từng đợt đau đớn dữ dội ập tới, sức lực trong thân ta dần dần cạn kiệt.
Bà mụ ở bên ra sức cổ vũ: “Cố lên, thiếu phu nhân, giờ phút này nhất định không thể phân tâm! Nghĩ tới bản thân, nghĩ tới đứa trẻ trong bụng!”
Nhưng ta thật sự chẳng còn chút khí lực nào.
Trong khoảnh khắc yếu lòng ấy, ta thầm nghĩ, những lời chưa kịp nói ra cũng thôi vậy, coi như chưa từng có gì xảy ra, để hắn có thể nhẹ nhàng mà rời đi, không vướng bận nữa.
Càng kéo dài, sức lực ta càng cạn kiệt.
Sắc mặt hai bà mụ cũng mỗi lúc một thêm ngưng trọng.
Ngay trong lúc ta sắp chống đỡ không nổi, Hứa Thất lang ở ngoài sản thất lớn tiếng gọi: “Lưu Tiên, Lưu Tiên, nàng phải kiên trì!”
Một bà mụ vội vã chạy ra ngăn lại: “Sản thất ô uế, thiếu gia chớ nên bước vào…”
“Đúng vậy, thiếu gia chỉ nên ở ngoài chờ đợi.”
“Không được!!”
Tiếng của Hứa Thất lang mỗi lúc một gần, hắn xông thẳng vào, nắm chặt lấy tay ta, gấp giọng nói: “Lưu Tiên, kiên trì! Nàng nhất định phải kiên trì!”
Ta không dám tin hắn lại dám xông vào nơi này, nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt, ta nghẹn ngào nói: “Chàng ra ngoài đi! Chàng chẳng phải muốn cùng Thẩm Trung Nguyên lên Thục Sơn sao? Lo cho ta làm gì!”
Hứa Thất lang sững sờ, kế đó lớn tiếng hô: “Lưu Tiên, ta vốn định nói với nàng, ta đã không còn muốn đi tìm tiên nữa! Sớm đã buông bỏ rồi! Hôm nay Thẩm huynh tới, ta chỉ là muốn báo cho hắn biết, ta đã thu xếp mọi việc, nhưng bản thân ta không thể cùng đi! Ta muốn ở lại đây, ở bên nàng, bên thê tử của ta! Bên hài tử của ta!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta khó tin mà hỏi: “Thật sao?”
Hứa Thất lang nghiêm túc nhìn ta, nói: “Còn chân thật hơn cả vàng ròng! Ta không đi đâu cả! Lưu Tiên, ta chỉ ở bên nàng thôi!”
Một cơn đau dữ dội nữa ập tới, ta nhịn không nổi mà thét lên.
Hứa Thất lang sợ tới mức hồn phi phách tán, suýt nữa thì ngã quỵ.
Nhưng chính nhờ luồng sức mạnh ấy, ta rốt cuộc cũng gom đủ khí lực.
“Òa, òa, òa~~”
Ta chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, bà mụ vui mừng reo lên: “Sinh rồi! Sinh rồi!”