Lam Thiên Hạo đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Sơ Niệm, chuyện này đừng trách ba mẹ, bọn họ chỉ là muốn bảo vệ em thôi.”
“Em biết… Em không trách họ cũng không trách bắt kỳ ai cả.” Lam Sơ Niệm rưng rưng nước mắt, bởi vì trong lòng cô vẫn có một loại bi thương, tại sao cô lại bị bỏ rơi?
Lam Thiên Hạo cảm giác được tâm trạng bi thương của cô, anh cúi người lau đi nước mát: “Đừng khóc, em là Lam Sơ Niệm, là thành viên của Lam gia.”
Lam Sơ Niệm cũng đỏ mặt xấu hổ quay người trở về phòng, Lam Thiên Hạo thở phào, vậy mà lại bị một nha đầu ép đến mức này, thật mát mặt.
Nhưng trong lòng anh dường như nhìn thấy một tia sáng, cuối cùng cũng nói ra được thân phận của cô rồi, ba mẹ thật sự sẽ kiên trì như vậy sao?
Nếu như sau này hai người họ cùng thích nhau ba mẹ liệu có cho phép hay không? Lam Thiên Hạo nói xong nhìn về phía phòng bên cạnh, tâm tư nha đầu này rõ ràng đơn thuần, ngoại trừ tình cảm dành cho anh thì dáng vẻ cô luôn không nghiêm túc.
Rốt cuộc nha đầu này có thích anh không? Sau này sớm muộn gì anh cũng phải hỏi rõ mới được.
Tóm lại anh có một loại suy nghĩ mãnh liệt là sẽ không buông tha cho cô. Đặc biệt là khi cô biến mắt vừa nãy, anh thật sự cảm nhận được tư vị mắt đi cô một lần, nhưng dù là mắt thế nào anh cũng đều sẽ phát điên lên mát.
Lam Sơ Niệm không phải chịu sự kinh hoảng gì. Hai ngày sau, Lam Thiên Hạo đưa cô tới một chỗ có cảnh quan vô cùng tráng lệ để xem một vòng, Lam Sơ Niệm chụp rất nhiều bức ảnh, cũng thưởng thực được cảnh sắc khác lạ ở trong nước.
Rất nhanh, bọn họ phải quay về thành phố rồi, khoảng thời gian du lịch này chớp mắt đã kết thúc.