Tay phải cô ấy cầm lấy tay trái Tô Duy Nam, sau đó hai ngón trỏ vòng choàng vào nhau.
Tô Duy Nam không hề quay đầu lại, thậm chí cả bước chân bên dưới cũng không hề ngừng. Tuy nhiên, anh không từ chối Mộ Mẫn Loan, trái lại còn để mặc cô ấy nắm lấy tay mình, để cô đi cạnh bên mình vô cùng ngoan ngoãn: “Duy Nam, dù cuối cùng có tìm được Bảo Anh hay không, em cũng không muốn con bé trở thành rào cản giữa chúng ta như trước, được không anh?”
Lúc Tô Duy Nam chuẩn bị ngồi xuống, Mộ Mãn Loan đi sau lưng anh bồng nhiên ngừng bước chân lại. Cô ấy vô cùng bướng bỉnh, đứng ở cửa không chịu lên xe.
Đôi mắt to sáng ngời kia cứ nhìn chằm chằm Tô Duy Nam không chớp mắt như thế.
Dường như cô ấy đang đợi một đáp án từ anh ấy.
Tô Duy Nam nhìn cô gái ngang bướng trước mắt này.
Dù đêm đã khuya, gió thổi vẫn chỉ hơi mát một chút, nhưng môi của cô ấy cũng đã đông lạnh như sắp chết, vậy mà cô vẫn cứ ngang ngược mà đứng ở đó.
Bộ dáng kia thật sự giống như nếu hôm nay anh ấy không cho cô một câu trả lời, có thể cô ấy sẽ đứng mãi mãi ở đó, sánh cùng trời đất.
Tô Duy Nam cứ im lặng như vậy mà nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như bên trong ánh mắt hai người hàm chứa rất nhiều tình cảm.