Vào lúc này, phía sau truyền đến giọng nói nơm nớp lo sợ của Hạ Phi Dương.
Quan Triều Viễn chợt xoay người qua, ánh mắt lạnh lùng khiến Hạ Phi Dương vô thức lùi lại vài bước.
Dưới chân cô ta mềm nhữn, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
“Phi Dương, tôi cho cô biết, đời này Quan Triều Viễn tôi chỉ cần một mình Tô Lam, cô như vậy khiến tôi rất chán ghét!”
Anh sẽ không ra tay với người phụ nữ này.
Nhưng đây tuyệt đối là lời độc ác nhất mà anh đã từng nói với một người phụ nữ.
Hạ Phi Dương run rẩy, cặp mắt cô ta đỏ bừng lên.
Sao có thể chứ? Sao Quan Triều Viễn có thể nói chán ghét cô ta được!
Cô ta không cam lòng hô lên: “Triều Viễn, Triều Viễn, anh quên rồi sao? Trong bụng em đã từng mang thai con của anh, sao anh có thể nói với em mấy lời như vậy?”
Bước chân Quan Triều Viễn đang chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại.
Hạ Phi Dương tưởng anh mềm lòng, vội vã đi tới nắm lấy tay anh: “Triều Viễn, cho tới nay, nếu như không phải vì chị của em, em đã chẳng phải đứng từ phía xa xa dõi mắt theo anh.
“Hiện tại chị em đã qua đời, giữa hai người chúng ta đã không còn trở ngại gì nữa, chúng ta mới là một đôi trời đất tác thành… A!”