Anh vừa mới nói xong, rõ ràng là hai cô gái kia đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nguyễn Bảo Lan nở nụ cười nhẹ: “Như vậy à, vậy thì tốt quá! Thế sao anh không ở lại với Tô Lam…”
Nói đến đây cô ta lập tức phục hồi tinh thần.
Đúng rồi, nếu cậu Quan thật sự nhìn thấy Tô Lam, sao hai người có thể không ở bên nhau được?
“Anh Quan, anh…”
Nguyễn Bảo Lan vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Từ trước đến nay anh luôn khinh thường mấy trò khôn vặt mà các cô gái hay sử dụng. Nhưng lần này anh cần phải xác nhận một việc, mà bây giờ anh đã xác nhận được.
“Hai người đều biết cô ta đang ở cạnh một người đàn ông khác, bây giờ đang giúp cô ta lấp li3m có đúng không?”
Quan Triều Viễn gắn từng câu từng chữ, khiến cho hai cô có cảm giác xương cốt đều trở nên lạnh buốt.
Nguyễn Bảo Lan và Hoa Lê lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Anh Quan, anh nghe tôi giải thích đã, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không hề muốn che giấu gì cải”
Tuy rằng ngày thường Nguyễn Bảo Lan rất bình tĩnh nhưng dù gì cô ta cũng chỉ là cô gái chưa trải sự đời.
Đối diện với khí thế đáng sợ của Quan Triều Viễn, cô ta chỉ có thể luống cuống tay chân mà thôi.
Nhưng Quan Triều Viễn không nghe họ giải thích, chỉ lạnh lùng xoay người sải bước đi qua bên kia đường.
Hai người Nguyễn Bảo Lan đang chuẩn bị đuổi theo nhưng suýt nữa thì bị xe đụng phải.
Sau khi hai người qua đến bên kia đường thì bọn họ lại phát là hiện chiếc Rolls Royce màu đen đã hoàn toàn biến mất trong dòng xe cộ.
“Bây giờ phải làm sao đây? Lần này thì xong rồi, xong thật rồi!”
Nguyễn Bảo Lan ngơ ngác đứng bên lề đường, cô ta và Hoa Lê trợn tròn mắt nhìn nhau.