“Cứ ôm đấy!” Tô Lạc Ly một lần nữa sáp người lại gần.
“Em sao vậy? Sao em không biết thông cảm cho chồng mình một chút vậy? Anh đi làm về muộn thế này đã rất mệt mỏi rồi, vậy mà suốt ngày em còn đòi hỏi không biết giới hạn, em không sợ bào mòn cơ thể của anh à?”
Ôn Khanh Mộ thật sự không kiềm chế được mà tức giận mắng.
Tô Lạc Ly lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ.
Rốt cuộc ai mới là người suốt ngày đòi hỏi không biết giới hạn?
Hai ngày trước anh còn nói cái gì mà anh không sợ cơ thể mình không chịu đựng nổi.
“Ôn Khanh Mộ, anh ngồi dậy cho em! Em có chuyện muốn nói với anh.” Tô Lạc Ly ngồi khoanh chân và khoanh tay, cô thay đổi giọng điệu.
“Có gì mà nói, em không biết anh đã rất mệt rồi à? Anh buồn ngủ rồi, ngủ đây!”
“Anh đang trốn tránh em à? Được, anh trốn tránh đi, trốn được lần này nhưng không trốn được lần khác.” Tô Lạc Ly dứt khoát không ngủ, cô cứ khoanh chân ngồi nhìn Ôn Khanh Mộ như vậy.
Ôn Khanh Mộ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hai người cứ giằng co như vậy thêm mấy phút đồng hồ.
“Em nói cho anh biết, em không chỉ có mỗi căn phòng này để ngủ thôi đâu, em đếm đến ba, nếu anh vẫn không dậy thì em sẽ sang ngủ với con trai.”