Ôn Khanh Mộ cũng cảm thấy kỳ lạ sau khi nghe Tô Lạc Ly kể lại.
“Bố em còn không tìm người tiếp tay chỉ là vì muốn người nhà thoát tội mà thôi, ông ta biết rằng nếu như thất bại chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Ông ta không muốn liên lụy đến bất kỳ ai, cho nên nhất định chỉ có thể làm chuyện này một mình, thật vĩ đại!”
Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy cay đắng.
Cùng là con cái, nhưng ông ta có thể làm mọi thứ vì Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu, nhưng đối với bản thân và Tô Kiêm Mặc ông ta lại không muốn cho đi bất cứ thứ gì.
“Thôi, đừng để trong lòng nữa, không cần so đo với loại người này, anh sẽ tạo thêm áp lực cho phía cảnh sát, bảo họ hỏi ra từ miệng của Tô Khôn.”
Tô Lạc Ly cay đắng lắc đầu, “Ông ta sẽ không nói đâu, em hỏi ông ta có phải Tô Nhược Vân đưa thuốc cho ông ta không, ông ta đều vội vàng phủ nhận. Ông ta đã biết kết cục của mình rồi, chắc chắn sẽ không khai họ ra đâu.”
“Nếu ông ta không khai ra mà một mình gánh vác tất cả tội trạng, vậy thì chúng ta cũng không có chứng cứ đi bắt người.”
“Em đã mềm lòng làm sai một lần rồi, suýt chút nữa thì khiến con trai mất mạng, sao có thể để cho hung thủ thật sự làm tổn thương đến con trai mình nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật chứ!”
Đôi mắt của Tô Lạc Ly bùng lên sự hận thù.
“Lúc đầu nếu không phải do Tô Nhược Vân mang thai em mềm lòng mà tha cho cô ta một lần thì sẽ không có tất cả chuyện bây giờ rồi! Quan tâm cô ta có thai hay không làm gì chứ! Em đã dò hỏi rồi, cho dù cô ta có thai, nhưng nếu đúng là có tội thì cũng sẽ đợi cô ta sinh đứa bé ra rồi lập tức tống vào tù! Nếu con của cô ta mà đi theo người mẹ như vậy thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Ôn Khanh Mộ yêu chiều vuốt ve mái tóc dài của Tô Lạc Ly, “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
“Cô ta làm đến mức không chút sơ hở, nhưng mà người làm gì ông trời đều nhìn thấy, làm chuyện trái lương tâm em không tin cô ta không sợ ma gõ cửa!”